Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1474



Chương 1474

Bắc Minh Đông ngồi bên cạnh bà khẽ chau mày, mẹ anh ta đúng là quá có thành kiến với Cố Tịch Dao rồi.

“Mẹ, mẹ bớt giận. Không phải mấy ngày nay mẹ nhập viện sao, chỗ Bắc Minh Quân lại bận rộn như vậy, làm gì còn ai có hơi sức mà quan tâm đ ến Dương Dương chứ, nên đưa nó đến chỗ mẹ nó chẳng phải rất tốt sao, vừa có người chăm sóc, cũng không để lỡ việc học thêm.”

Giang Tuệ Tâm nghe xong, thấy cũng đúng, thời gian này bà không có ở đây, trên dưới nhà Bắc Minh không có ai cai quản.

“Ừ, hiện mẹ đã về rồi, hãy đón nó về đi, mẹ sẽ quản nó.”

“Mẹ, có phải mẹ không chịu ngồi yên một phút nào hay không, mẹ mới ra viện đã muốn quan tâm cái này cái kia rồi, mẹ có mệt hay không?” Bắc Minh Đông thuận miệng nói.

Nhưng không ngờ, Giang Tuệ Tâm đưa tay đập đầu anh ta một cái: “Đông Đông, sao bây giờ con nói chuyện chẳng biết lớn nhỏ thế hả. Dương Dương là cháu mẹ, mẹ quản nó là chuyện tất nhiên. Nếu con sợ mẹ cả ngày mệt mỏi thì hãy mau tìm cho mẹ một nàng dâu để nó giúp mẹ một tay đi.”

Bắc Minh Đông không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ không thể nói chuyện khác được à?” Nói xong, anh ta đặt đũa xuống, đứng dậy.

“Đông Đông, con không ngoan ngoãn ăn cơm đứng lên làm gì?” Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Đông.

“Con ăn no rồi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông quay người rời khỏi phòng ăn.

“Quân, con xem, Đông Đông đúng là bị mẹ chiều hư rồi.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm không khỏi lắc đầu.

Bắc Minh Quân an ủi: “Dì Tâm, cho nó chút thời gian nó sẽ hiểu.”

Giang Tuệ Tâm để đũa xuống, thở dài: “Vậy… con xem nhà Bắc Minh chúng ta đây là thế nào, sao mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy.”

Ăn cơm tối xong, Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy đi vào phòng đọc sách, anh vẫn giấu chuyện khởi kiện chưa nói cho Giang Tuệ Tâm biết.

Sở dĩ anh làm như thế, cũng vì chuyện ba qua đời đã đả kích bà không nhỏ, không cần thiết khiến bà phải thêm gánh nặng nữa.

Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là một vụ án rất nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới. Tất nhiên Bắc Minh Đông cũng rất ăn ý, giữ kín tin tức này.

Sau khi đi vào phòng sách, Hình Uy đóng chặt cửa.

“Cậu hãy đón Dương Dương trở về đi, tiện thể dẫn cả Cố Tịch Dao tới đây, tôi muốn hỏi cô ấy về tình hình tiến triển của vụ án.” Dứt lời, Bắc Minh Quân mở bản thiết kế lấy từ công ty ra.

Đây chính là những bản thiết kế cho công ty Gia Mậu, là trưởng bộ phận thiết giao cho anh khi anh sắp ra khỏi cửa. Anh tùy tiện lật mấy bản ra xem, không khỏi nhíu mày. Các thiết kế đều rập khuôn, không hề có chút sáng tạo nào. Hình Uy thấy Bắc Minh Quân chăm chỉ làm việc, cũng không tiện quấy rầy nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Anh ta ngồi vào trong xe, đeo tai nghe rồi gọi điện cho Cố Tịch Dao, đợi một lúc thì điện thoại kết nối.

“Cô Cố, tôi là Hình Uy, hôm nay bà Bắc Minh đã xuất viện rồi, ông chủ muốn tôi đón cậu chủ Dương Dương trở về, ông chủ cũng bảo cô cùng tới.”

“Cùng tới?” Cố Tịch Dao nghi hoặc.

“Là thế này, ông chủ muốn cô đi đến nói cho ông ấy nghe một chút về chuyện vụ án.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao nhíu mày, nhưng sớm muộn anh cũng sẽ phải biết chuyện này, nên cô gật đầu: “Được, tôi thu dọn đồ cho Dương Dương một chút, lát nữa gặp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.