Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1478



Chương 1478

“Tên nhóc thối này, ở với mẹ ở bệnh viện chán quá hả, đúng là ở lâu trên giường bệnh mới biết con có hiếu không, mẹ mới ở bệnh viện mấy ngày mà con đã chê mẹ rồi. Nếu vậy, sau này mẹ mà bệnh thì con đừng đi theo mẹ nữa.” Giang Tuệ Tâm ngồi trên ghế sô pha tức giận quở trách con trai.

Bắc Minh Đông ôm Dương Dương quay đầu: “Mẹ, con chỉ tiện mồm nói một câu mà mẹ lại coi là thật sao.”

Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn con trai: “Mau ôm Dương Dương đến cho mẹ nhìn một chút, ở chỗ mẹ nó có phải bị đói gầy đi rồi hay không.”

“Mẹ, mẹ nhìn xem ai tới này.” Bắc Minh Đông vội vàng nói.

Thuận tiện đặt Dương Dương xuống đất: “Cháu về phòng mình trước đi, lát nữa chú sẽ đi tìm cháu chơi.”

Dương Dương khẽ gật đầu, vừa rồi lời bà nội nói nó đều nghe được, nên nó cũng không nói gì với bà nội mà chậm rãi chạy lên tầng.

Cố Tịch Dao đã nghe thấy lời Giang Tuệ Tâm vừa nói, dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.

Giang Tuệ Tâm quay đầu liếc thấy Cố Tịch Dao ở phía sau Hình Uy, bà ta lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ hừ một tiếng: “Cũng không biết người giúp việc làm ăn thế nào, bảo đón Dương Dương về chứ đâu có nói đón cả mẹ nó đến.”

Hình Uy nghe vậy nói: “Bà Bắc Minh, mời cô Cố tới là ý của ông chủ.”

Nghe thấy Bắc Minh Quân bảo Cố Tịch Dao đến, dù không thể chỉ trích cái gì, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn nói: “Bây giờ gọi cô ta tới làm gì, chẳng lẽ nó không biết khi ông cụ còn sống ghét nhất người phụ nữ này sao. Bây giờ tro cốt của ông cụ còn chưa lạnh, đã bảo cô ta tới, như vậy thích hợp sao.”

“Mẹ, mẹ bớt lời chút đi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông dìu Giang Tuệ Tâm lên: “Mẹ mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói thế nào, bảo mẹ nghỉ ngơi thật nhiều, bớt nóng nảy.”

Giang Tuệ Tâm khe hừ một tiếng: “Hừ, bác sĩ bảo mẹ không nóng nảy thì mẹ có thể không nóng nảy à? Hừ, mẹ già rồi, không ai quan tâm đ ến lời của bà già này nữa rồi.”

Nói xong, bà hất tay Bắc Minh Đông ra, quay người đi về phía cầu thang.

Hình Uy thấy bà Bắc Minh đi lên tầng thì nói với Cố Tịch Dao: “Xin cô đừng để ý, ông cụ vừa qua đời, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa ổn định lắm. Chúng ta đi phòng sách của ông chủ thôi, ông ấy đang ở đó chờ chúng ta.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được thái độ của bà Bắc Minh đối với tôi cũng như tâm trạng của bà ấy bây giờ.” Dứt lời, cô theo Hình Uy đi đến cửa phòng sách của Bắc Minh Quân.

Sau khi Hình Uy đi, Bắc Minh Quân xem từng bản thiết kế, đến cuối cùng chỉ chọn ra được hai bản thiết kế anh tạm hài lòng, cái thứ nhất là của lão Dư trưởng bộ phận thiết kế, cái thứ hai chính là của Khởi Hiên.

Phong cách thiết kế của Khởi Hiên sáng tạo hơn so với thiết kế cứng nhắc của lão Dư, hơn nữa còn hơi giống phong cách trước kia của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cũng khá thích thiết kế của Khởi Hiên, chỉ có điều khi xem bản thiết kế này, anh có chút do dự.

Rốt cuộc có nên chọn dùng thiết kế của anh ta không, nếu chọn dùng có thể khiến anh ta càng trở nên ngông cuồng tự đại, khó quản thúc hay không.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng sách của anh vang lên, Bắc Minh Quân đặt bản thiết kế ở cạnh bàn, sau đó nói: “Vào đi.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng sách mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.