Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 152



Chương 152

“Đừng quyết định sớm như vậy.” Bắc Minh Chính cầm ly trà lên, nhẹ uống một ngụm, cười sâu xa: “Cô chỉ cần tiếp tục quấy rối những chuyện liên quan đến ‘Ánh’, tôi dám đảm bảo, nhất định sẽ có người không chịu ngồi yên…”

Ánh mắt Cố Tịch Dao chợt lóe lên, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như con thỏ vô tội bị người khác ném vào đàn sói, nhưng lại có một con hổ quanh quẩn gần đó…

***

Tạm biệt ông cụ Bắc Minh.

Cố Tịch Dao vẫn như mọi khi, đúng giờ đi làm ở tòa nhà Bắc Minh Thị.

Vụ cá cược bảy ngày, rốt cuộc cũng đến ngày thứ năm.

Hiện tại, cô chỉ hy vọng có thể bình yên trải qua những ngày còn lại.

Rốt cuộc, chỉ cần cô đánh cược thắng, Bắc Minh Quân sẽ phải trả tự do cho cô.

Tự do… Là thứ cô ao ước nhất lúc này!

Cô đi đến trước cửa văn phòng quen thuộc của tổng giám đốc, hít một hơi sâu, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng độc ác của Bắc Minh Quân tối hôm qua, ngón tay vẫn còn run rẩy.

Cốc cốc cốc.

Sau khi gõ cửa mấy tiếng, cô đẩy cửa đi vào——

“Ừm, tôi biết rồi. Dì đừng lo lắng, tôi sẽ phái người đi tìm…”

Bắc Minh Quân nắm chặt điện thoại, vẫn đang nói chuyện.

Đôi mắt sâu thẳm liếc qua Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao đứng yên, chờ anh nói chuyện xong.

Từ tối hôm qua, bây giờ cô nhìn thấy Bắc Minh Quân thì không nhịn được lạnh run.

Người đàn ông lạnh lùng này, nhìn có vẻ ưu nhã vô hại, nhưng khi bạn không đề phòng nhất lại đâm cho bạn một nhát dao!

Bắc Minh Quân cúp điện thoại, lông mày vẫn nhíu lại.

“Cô đến trễ ba phút.” Giọng trầm thấp của anh truyền tới: “Làm thư ký như cô thì tôi nên nói tiền ông già đó dễ kiếm hay là tôi quá dễ để cô qua mặt?”

Vẻ mặt cô giật mình, cắn môi: “Xin lỗi, tạm thời có chuyện đột xuất, cho nên…”

“Cho nên có thể đến trễ sao?” Anh lạnh lùng nhướng mày.

Giọng điệu nhẹ nhàng như tối hôm qua chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Anh cũng không nhắc tới chuyện cố ăn trộm bản vẽ ngày hôm qua.

Cô nhanh chóng mà lắc đầu, sợ tên này lại trả thù mình, vội vàng nói: “Không phải. Tôi khuông muốn kiếm cơ cho mình, cho nên tôi đến muộn thì sẽ tự phạt mình…”

“Tự phạt mình?” Anh cười nhạo một tiếng: “Phạt thế nào?”

“Chuyện đó…” Trong lúc gấp gáp cô nói: “Phạt tôi đi lau nhà, chà bồn cầu, làm vệ sinh!”

Cô nói xong thì không cho anh ta có cơ hội phủ nhận đã chạy nhanh chạy ra khỏi văn phòng.

Một lát sau cô cầm theo cây lau nhà tới, khom lưng lau lau mặt đất.

Hận không thể lột sàn nhà ra một lớp da vậy.

Cố Hoa nghĩ nếu có thể lấy công chuộc tội như vậy thì trong lòng cô cũng tốt hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.