Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1522



Chương 1522

Khi Cố Tịch Dao mặc một chiếc đầm dài màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng xuất hiện trước mặt mọi người, Giang Tuệ Tâm, Phỉ Nhi và cả Bắc Minh Đông đều sững sờ.

Trình Trình cũng bước xuống xe cùng với Cố Tịch Dao, cậu bé mặc một bộ vest màu đen, trên ngực cũng có một đóa hoa trắng nhỏ.

Đặc biệt là Giang Tuệ Tâm, bà nhíu mày.

“Mẹ, hôm nay là ngày chôn cất ba, mẹ đừng tức giận nữa.” Bắc Minh Đông vội vàng an ủi.

Phỉ Nhi thấy Cố Tịch Dao đến đây cũng cực kỳ không vui, nghĩ cô ấy đến nơi này làm gì chứ, đây là chuyện riêng của nhà Bắc Minh, chỉ có người vợ sắp cưới của Bắc Minh Quân là cô mới có thể tham gia, bây giờ cô ấy chả là cái gì, dựa vào gì mà xuất hiện ở đây chứ.

Tuy trong lòng họ đều tức giận, nhưng quét mắt nhìn sang Bắc Minh Quân, khóe miệng của anh lại hơi cong lên.

Giang Tuệ Tâm không nhìn được nữa, bà nhất định phải đi nhắc nhở Bắc Minh Quân.

Bà đẩy tay con trai ra, cơ thể run run đi đến cạnh Bắc Minh Quân: “Quân, ai cho phép người phụ nữ này đến đây, cô ta có danh phận gì mà đến nơi này?”

Từ lúc Bắc Minh Quân biết Cố Tịch Dao sẽ đến đây cũng đã đoán trước được Giang Tuệ Tâm sẽ đến hỏi anh.

“Dì Tâm, tuy Tịch Dao không có danh phận gì, nhưng cô ấy cũng đã sinh cho nhà Bắc Minh hai đứa nhỏ. Hơn nữa lúc ba còn sống cũng rất thích hai đứa Trình Trình và Dương Dương, chỉ dựa vào điểm này thì cô ấy cũng đã danh chính ngôn thuận đến đây.” Bắc Minh Quân nói xong, không cho Giang Tuệ Tâm có cơ hội nói thêm bất cứ câu gì, xoay người bước đến chỗ Cố Tịch Dao.

“Quân, cho dù như thế nào thì dì phải bỏ tiền ra cô ta mới đồng ý sinh con cho con!” Lúc này Giang Tuệ Tâm đã tức đến run người.

“Mẹ, mẹ không thấy xấu hổ hả, nếu để mấy đứa nhỏ nghe được cũng rất không hay. Bây giờ gió lớn, con dẫn mẹ lên xe nghỉ ngơi trước.” Bắc Minh Đông vội vàng dìu Giang Tuệ Tâm lên xe.

Những lời bà vừa mới nói, vô hình trung lại giống hệt như một quả bom. Tất cả mọi người ở đây đều nghe được.

Bắc Minh Quân cũng nghe thấy. Bà nói không sai, một cuộc cá cược lúc trước đã gieo ra quả của bây giờ.

Hình Uy khẽ lắc đầu, âm thầm oán trách Giang Tuệ Tâm, nhắc lúc nào không nhắc, lại cố ý muốn nhắc vào lúc hạ táng ông cụ Bắc Minh, đây không phải là làm cho ông cụ Bắc Minh ở trên trời có linh thiêng cũng không thể yên nghỉ sao.

Anh cúi đầu nhìn Dương Dương đang đứng bên cạnh, bé căng chặt cơ mặt, trừng mắt nhìn bóng lưng bà nội, mũi thở hổn hển.

Tuy bây giờ bé còn rất nhỏ, cũng chưa hiểu rất nhiều lời nói, nhưng mà cậu bé rất chắc chắn là bà nội cực kỳ ghét mẹ, cậu thầm thề trong lòng, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, cậu bé muốn mẹ quang minh chính đại ở trong nhà họ Bắc Minh.

“Ba…” Khi Bắc Minh Quân đến trước mặt Cố Tịch Dao, Trình Trình ngoan ngoãn chào.

Bắc Minh Quân gật đầu, khẽ vỗ đầu cậu bé: “Đi tìm Dương Dương đi.”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn mẹ.

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu: “Dương Dương ở bên đó chờ con kìa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.