Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1534



Chương 1534

Luật sự Thẩm mỉm cười nhìn Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, bà nói đúng, trước khi sửa di chúc thì điều khoản kèm theo có nhắc tới. Nhưng lần sửa chữa cuối cùng thì ông cụ Bắc Minh đã xóa tên cô Cố đi, còn về cô Phỉ Nhi thì ông ấy không nhắc tới. Hơn nữa lần sửa di chúc này được thực hiện khi đã xác định tình trạng tinh thần của ông cụ đang ổn định. Cho nên di chúc này là hợp pháp.”

Cố Tịch Dao nghe vậy thì trong lòng bỗng thấy ấm áp. Ở đây chỉ có một mình cô là biết rõ ông cụ đã thật sự đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về cô.

Cô thật sự thấy biết ơn ông cụ Bắc Minh từ tận đáy lòng, vì ông không giống Giang Tuệ Tâm vẫn cứ ôm khư khư thành kiến với cô, thậm chí càng ngày càng tỏ ra khó chịu hơn.

“Luật sư Thẩm, tôi cũng có việc muốn hỏi ông. Về chuyện Bắc Minh Đông, tại sao tài sản của ba tôi không có phần của cậu ấy?” Người lên tiếng là Bắc Minh Quân.

Vốn Bắc Minh Khởi Hiên còn đang định hỏi chuyên này, nhưng không ngờ Bắc Minh Quân đã lên tiếng trước.

“Cậu Bắc Minh, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Hơn nữa phần của cậu Bắc Minh Đông ông cụ cũng không sửa chữa gì sau đó.”

Bắc Minh Quân gật đầu, anh nhìn thoáng qua Bắc Minh Đông.

Bắc Minh Đông dường như không hề để tâm gì tới việc bản thân mình không nhận được tài sản, thờ ơ cứ như thể luật sư Thẩm đang đọc một tờ giấy không hề liên quan gì đến anh ta cả.

“Luật sư Thẩm, nếu bây giờ tôi muốn thêm vài ý trong di chúc thì có được không?” Bắc Minh Quân nhìn luật sư Thầm rồi nói.

“Chuyện này… Di chúc đã có hiệu lực pháp lý rồi. Nếu cậu Bắc Minh muốn thêm quyết định gì thì điều kiện tiên quyết là phải thực hiện xong di chúc, hơn nữa không được vi phạm điều khoản nào trong đó.” Luật sư Thẩm giải thích.

Bắc Minh Quân gật đầu nói: “Vậy luật sư Thẩm hãy làm chứng cho tôi. Tôi quyết định sẽ chuyển nhượng phần tài sản nhận được từ nhà họ Bắc Minh cho Bắc Minh Đông.”

Anh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh liền ngây người ra. Giang Tuệ Tâm cũng kinh ngạc nhìn Bắc Minh Quân.

Đối với Bắc Minh Quân thì tập đoàn Bắc Minh mới là thứ anh muốn, giờ anh đã đạt được nó rồi nên những thứ khác có cũng được mà không thì cũng chẳng sao.

Anh cũng biết ông cụ vẫn luôn rất yêu chiều cậu em trai này, còn về việc tại sao ông ấy không chia tài sản cho cậu ta thì anh cũng hiểu rõ.

Cũng chỉ vì giận cậu ta thân là người nhà họ Bắc Minh lại không phấn đấu vì tương lai sự nghiệp của gia đình mà bước chân vào giới giải trí thôi.

Có đôi khi anh cũng muốn thoải mái buông thả mọi thứ giống như Bắc Minh Đông rồi sống cuộc sống mà bản thân khao khát. Nhưng anh biết giờ vẫn chưa phải lúc, vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.

“Quân à, thật ra con không cần phải làm như vậy đâu, đều tại Đông nó không chịu nghe lời của ông cụ nên mới không có quyền thừa kế, tại thằng bé cả thôi.” Giang Tuệ Tâm đương nhiên hiểu ý của ông cụ Bắc Minh.

Tuy bà cũng thấy ông cụ Bắc Minh Làm vậy có hơi vô tình thật, nhưng bà cũng đâu còn cách nào khác, chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi.

“Mẹ, con lựa chọn nghề nghiệp mà mình thích thì có gì sai đâu? Con không thích sự dối trá trên thương trường.” Nói rồi anh gật đầu với Bắc Minh Quân: “Anh hai, em cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tài sản đó em sẽ khong nhận đâu. Được rồi, ở đây cũng chẳng có việc của em, em đi trước đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.