Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 154



Chương 154

***

Trường Ngôi Sao của thành phố A.

Vừa tan học, Trình Trình mặc đồng phục đeo cặp sách như mọi ngày đi ra từ trường học.

Mấy ngày nay, sau khi rời khỏi nhà họ Bắc Minh, cậu đã quen cuộc sống tám giờ đi học bốn giờ về.

Mặc dù sách giáo khoa được dạy trong trường là một khóa học mà cậu đã học xong từ mấy năm trước.

Nhưng cậu vẫn hưởng thụ cảm giác làm một đứa trẻ bình thường.

Một mình đi qua hẻm nhỏ, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ nhào tới ——

“Bắc Minh Tư Trình, cậu đúng là tên khốn nạn!”

Trình Trình ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Dương Dương đang tức giận đến hai má đỏ lên.

“Sao cậu lại nói chuyện giống mẹ vậy?”

“Nói nhảm, tôi là con trai của mẹ, không giống mẹ thì giống cậu sao?” Dương Dương nhìn cậu, rất vô liêm sỉ.

Trình Trình nhún nhún vai, xem như ngầm thừa nhận.

Cậu đeo cặp sách, tiếp tục đi về nhà.

Dương Dương vừa đi vừa tức giận ầm ĩ: “Tối hôm qua cậu ném tôi xuống giường thì thôi đi, sáng nay thừa dịp tôi chưa thức dậy lại giả mạo tôi đi học! Bắc Minh Tư Trình, cậu là tên khốn nạn, rốt cuộc muốn muốn giả mạo tôi đến khi nào? Cậu có biết muốn giấu giếm bà ngoại rất không dễ dàng cỡ nào cỡ nào hay không…”

“Thứ nhất, tôi là anh cậu, không phải là tên khốn nạn; thứ hai, cậu đừng về nhà nữa, lát nữa tránh khỏi lại phải giấu giếm bà ngoại.” Trình Trình nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

Dương Dương trừng mắt: “Cái gì? Cậu muốn nhẫn tâm để tôi làm một đứa trẻ lang thang sao?”

“Đương nhiên là không. Cậu về nhà họ Bắc Minh làm cậu chủ nhỏ nhà giàu.” Vẻ mặt của Trình Trình rất bình tĩnh.

Dương Dương lại không bình tĩnh nổi: “Ở nhà cậu không có gì hay để chơi cả! Đi đâu cũng có một đám người hầu đi theo sau, ngay cả vào phòng vệ sinh cũng có người hỏi ‘Cậu chủ nhỏ có cần tôi giúp hay không?’, mẹ ơi, chuyện đi nặng cũng cần người khác giúp sao?”

“Cố Dương Dương!” Trình Trình cắt ngang: “Nói chuyện lịch sự một chút.”

“Ồ ồ.” Dương Dương hừ hừ hai tiếng: “Loại cỏ dại như tôi nói chuyện là vậy đó. Dù sao đánh chết tôi cũng không quay về nhà cậu! Không được, tôi phải về nói cho mẹ biết…”

Dương Dương nói xong thì xoay người muốn đi, tranh thủ về nhà trước Trình Trình.

“Dương Dương——” Trình Trình gọi cậu lại: “Không được nói cho mẹ biết.”

“Vì sao? Không thể nói với bà ngoại thì tôi còn có thể hiểu, vì sao không thể nói với mẹ?” Dương Dương gãi đầu nhỏ.

Đôi mắt của Trình Trình lóe sáng: “Bởi vì hiện tại ba là ông chủ của mẹ.”

“Hả?” Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương mờ mịt.

Trình Trình mím môi, nhíu mày nhỏ, nhớ tới lần đó mẹ ra ngoài tìm ông chủ vào đêm khuya.

Cậu thở dài nói nhỏ: “Hình như mẹ không biết sự tồn tại của tôi, ba không biết sự tồn tại của cậu, mà mẹ không biết ba có tôi, ba cũng không biết mẹ có cậu. Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Trên đời này có ba mẹ nào không biết ba mẹ của con mình sao?”

Dương Dương nghe hiểu được một chút, hình như là thật: “Cũng đúng, vì sao nhỉ? Ừm, tôi đi hỏi mẹ…”

Cậu nói xong thì cơ thể nhỏ nhắn đi thẳng về phía trước.

“Cố Dương Dương!” Trình Trình lại gọi cậu một lần nữa, không nhịn được xem thường, sao tên nhóc này khó nói chuyện như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.