Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1586



Chương 1586

Thế là hai người lớn cõng hai đứa bé nhanh chóng đi về phía đoàn người.

Đường Thiên Trạch nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Quân, khẽ cười. Đúng là một anh chàng nhạy cảm. “Trò chơi này càng ngày càng vui, Bắc Minh Quân, trước khi tôi chơi chán tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.”

Anh ta cầm đèn pin chạy theo bọn họ, sau đó chạy lên phía trước chiếu sáng đường cho bọn họ.

Không thể phủ nhận, thể lực của ba người này đều rất tốt, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp mọi người.

Trận mưa lớn này dường như đến sớm hơn dự đoán của Đường Thiên Trạch.

Lúc đầu chỉ là mưa lắc rắc, tiếp đó nương theo chớp giật giọt mưa càng lúc càng lớn.

Những người ban đầu nghĩ rằng đây chỉ là một hoạt động trong chương trình cắm trại, lúc này dần dần cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ xốc lại tinh thần dẫn mấy đứa bé đi theo người dẫn đầu nhanh chóng rút lui khỏi miệng núi một cách rất có trật tự.

Mưa rơi lúc càng lớn, tiếng sấm chói rền vang khiến người khác điếc tai.

Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình đi phía trước nhưng dọc theo đường đi cô luôn lo lắng không biết Bắc Minh Quân có tìm được Dương Dương không? Không biết bọn họ có đang ở phía sau đội ngũ này không?

Trời mưa lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Theo mưa rơi càng lúc càng lớn, lúc này dòng nước lững lờ trong con sông bên ven đường đã bắt đầu chảy xiết.

Trên mặt sông còn lập lờ một số cành cây nhỏ bị nước cuốn trôi từ thượng nguồn xuống.

Không chỉ có như vậy, nước sông còn đang không ngừng dâng lên, sắp bằng con đường nhỏ rồi.

Mưa gió ban đêm thường rất mạnh, chẳng mấy chốc quần áo của mọi người đều ướt sũng, gió vù vù thổi lên mặt người rát như dao cắt.

Vách núi kẹp giữa lối đi và dòng sông không còn cảnh đẹp như ban ngày nữa, mà lúc này đã nhuốm một màu đen kịt. Đêm tối như mực lại không có ánh trăng, con đường phía trước trở nên vô cùng khó đi.

Trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào của dòng sông nhỏ cách đó không xa.

Khi bọn họ đến đây, ai cũng cảm thấy con đường này rất dài, bởi vì mọi người đều không biết bọn họ phải đi bao lâu để đến đích.

Mà bây giờ thì khác. Mặc dù bọn họ đã bước rất nhanh nhưng vẫn còn cảm thấy đường ra còn rất xa.

Phải nói là còn xa hơn so với lúc mới đến.

Con đường đá cuội dưới chân bị nước mưa dội xuống đã trở nên lầy lội khó đi.

Sau khi Bắc Minh Quân cõng Dương Dương trên lưng đuổi kịp đám người, anh cũng không hề bước chậm lại, mà là cõng theo Dương Dương chen vào đám người.

Ánh mắt sáng như mắt chim ưng của anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Cố Tịch Dao và Trình Trình trong đám đông.

Mãi cho đến khi bọn bọn họ len lỏi lên mấy hàng người phía trước anh mới nhìn thấy bóng dáng đi đầu của Cố Tịch Dao.

Có thể thấy, mặc dù đang dẫn Trình Trình đi phía trước, nhưng cô thể lực của cô đã không chống đỡ được nữa rồi. Nếu ngã xuống, những người phía sau hoàn toàn sẽ không kịp né tránh, có lẽ sẽ dẫn đến thảm kịch lớn.

Bắc Minh Quân bước nhanh hơn đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Em giao con cho tôi. Em chăm sóc tốt cho mình là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.