Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1588



Chương 1588

Cố Tịch Dao vừa thấy Bắc Minh Quân cầm túi quần áo của mình trong tay, lại kéo cô đi tới cửa xe, kẻ ngu cũng biết tên Bắc Minh Quân này muốn làm gì.

Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao đỏ bừng. Cô nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Không phải anh đang tìm chỗ thay quần áo cho tôi đấy chứ…”

Cái gã này lúc nào cũng vậy, tự làm theo ý mình, bất chấp hoàn cảnh.

Tiếc rằng giờ lúc này cho dù Cố Tịch Dao không muốn cỡ nào đi nữa nhưng thể lực của cô đã tiêu hao gần hết trong lúc chạy trốn rồi.

Bây giờ, cô giống như một con rối bị Bắc Minh Quân nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng nữa.

Bắc Minh Quân không nói gì, bước vài bước đến trước cửa xe khách, sau đó nói với tài xế: “Anh mở hết mấy cánh cửa xe bên hông gầm hành lý mau đi.”

Tài xế cũng ngây người, quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Lúc này anh ta đã thay xong quần áo, nhìn thấy Bắc Minh Quân đưa Cố Tịch Dao xuống xe, liền đoán được hai người định làm gì thế là anh ta chỉ khẽ gật đầu với tài xế: “Làm theo lời anh ta đi.”

Sau khi bọn họ bước xuống xe các cánh cửa bên hông gầm hành lý đã được mở ra để che mưa cho bọn họ.

Bắc Minh Quân ném túi quần áo lên người Cố Tịch Dao, sau đó nhìn cô nói: “Em còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi thay đồ cho em sao?”

Anh vừa nói xong, cơ thể Cố Tịch Dao liền run lên. Lẽ nào bản thân cô vẫn chưa bị tên cái tên Bắc Minh Quân này bắt nạt đủ sao? Tuy bây giờ cô không còn sức lực nữa nhưng cũng không thể để cho cái gã này lợi dụng mình.

Hai tay cô cầm lấy cái túi, khẽ cau mày nói nhỏ: “Anh có thể xoay người quay lưng về phía tôi được không.”

Bắc Minh Quân nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ xe xuống liếc mắt quan sát Cố Tịch Dao đang đứng trước mặt.

Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh của cô bị nước mưa dội xuống rơi lõa xõa lên người, phác họa ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

Giờ phút này, tuy mưa vẫn không nhỏ lại, gió vẫn thổi thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.

Bắc Minh Quân hơi nheo mắt, nhìn thân thể đang run rẩy của cô, cuối cùng anh cũng nhịn được.

Khóe miệng anh khẽ cong lên: “Em còn gì mà xấu hổ trước mặt tôi nữa chứ? Con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, lẽ nào tôi còn thừa dịp lợi dụng em sao?”

Cố Tịch Dao tức giận đến đỏ mặt: “Cái tên vô lại nhà anh, lẽ nào anh lợi dụng tôi còn ít à?”

“A, nếu em đã nói không ít vậy em còn để ý gì nữa?” Ngược lại Bắc Minh Quân hơi thú vị nhìn Cố Tịch Dao.

“Anh đừng nói nhảm nữa, xoay người lại cho tôi. Nếu tôi không cho phép thì không được xoay người lại đấy.” Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, trong lòng âm thầm suy nghĩ “suýt chút nữa đã để cho tên chó này thành công rồi.”

Thật ra Bắc Minh Quân chỉ là trêu chọc cô mà thôi, thấy dáng vẻ tức giận của cô anh lười biếng xoay người qua chỗ khác.

“Tôi đã xoay người lại rồi. Tôi cho em năm phút, nếu trong vòng năm phút mà em vẫn chưa thay đồ xong, tôi vẫn sẽ xoay người lại.”

Vừa nói, anh vừa bật đèn phát sáng trên đồng hồ đeo tay và bắt đầu tính ngược thời gian.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.