Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1650



Chương 1650

Cậu chủ kỳ thực vẫn muốn thả cho Phỉ Nhi một con đường, mình mà ở lại có thể sẽ khiến Phỉ Nhi vì bảo vệ mặt mũi mà không nói ra hết sự thật.

Lại nói, anh ta ra ngoài còn có mục đích khác nữa, đó là tìm Lạc Kiều nói một chút về chuyện giữa hai người bọn họ.

Mặc dù trước đó Lạc Kiều từng nói với anh ta, nếu muốn giữ lại đứa nhỏ, thì không được để hai người họ gặp lại nhau nữa.

Lúc trước Hình Uy đáp ứng, nhưng đó là để bảo vệ đứa nhỏ, nên mới không thể không đưa ra lựa chọn như vậy.

Hơn nữa còn là vì Lạc Kiều đã về nhà nghỉ ngơi, có cha mẹ cô, cùng Lạc Hàn cũng ở đó.

Dù Hình Uy mới chỉ gặp Lạc Hàn vài lần, nhưng vẫn nhìn ra được anh ta rất cưng chiều cô em gái duy nhất này.

Khi mọi chuyện còn chưa giải quyết ổn thỏa, vẫn là đừng kinh động quá nhiều người của nhà họ Lạc thì hơn.

Nhưng bây giờ, anh ta mới nhận được thông báo từ Cố Tịch Dao, nói rằng Lạc Kiều đã chuyển ra ngoài, đến sống ở nhà cô rồi.

Vốn dĩ anh ta đã định đến đó ngay khi nhận được tin rồi, nhưng vì muốn giúp Bắc Minh Quân truy tìm Hoàng Tự, nên mới hoãn lại đến giờ.

Hình Uy không dùng xe của Bắc Minh Quân, mà lái xe riêng của mình, là một chiếc BMW X6 Bắc Minh Quân tặng cho anh ta khi anh ta được thăng chức lên làm trợ lý đặc biệt.

Hình Uy cảm thấy chiếc xe này quá đắt tiền, mình chỉ là một trợ lý đặc biệt thôi, không nên lái chiếc xe tốt như thế.

Suy cho cùng thì những người đừng đầu các bộ phận trong Bắc Minh thị cũng chỉ được đến đãi ngộ như thế mà thôi.

Nhưng Bắc Minh Quân lại khiến anh ta an tâm, bằng lý do là trợ lý đặc biệt của mình không thể trông quá kẹt xỉn được.

Trong đó bao hàm một tầng ý nghĩa khác, đó là: Bắc Minh Quân không xem Hình Uy như người ngoài.

Bao nhiêu năm lăn lộn vất vả rồi, đây vốn dĩ là những thứ anh ta nên được.

Chiếc xe này Hình Uy vẫn luôn để ở nhà cũ của nhà Bắc Minh, cũng bởi mỗi ngày anh ta đều theo bên cạnh cậu chủ, không có cơ hội dùng đến nó.

Bắc Minh Quân thấy Hình Uy đi rồi, mới nhìn Phỉ Nhi nói: “Em ngồi xuống đi, anh có chút chuyện muốn nói với em.”

Phỉ Nhi gật gật đầu, kéo một chiếc ghế từ bên cạnh đến trước mặt Bắc Minh Quân, ngồi xuống.

Tâm tình cô ta lúc này rất phức tạp, một mặt là bởi hai người họ dù trong mắt người khác là quan hệ vợ chồng chưa cưới, nhưng thật ra đã có một thời gian dài hiếm khi ngồi cùng nhau trong một phòng, bình tĩnh nói với nhau mấy câu rồi.

Mặc khác cô ta cũng sợ phải nói chuyện với Bắc Minh Quân, nguyên nhân rất đơn giản: từ khi trở về từ trang trại của cô Phương tới giờ, số lần hai người họ nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà nói là nói chuyện, thì chẳng thà nói là bị Bắc Minh Quân thẩm vấn còn chính xác hơn. Mỗi lần đều khiến cô ta cảm thấy sợ hãi không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.