Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1758



Chương 1758

Cố Tịch Dao đi theo sau cô, hiện tại cô đang mang thai, là đối tượng cần được bảo vệ.

“Cục cưng nhỏ đang trốn trong tủ quần áo của tớ!”

Hai người đi vào phòng ngủ Lạc Kiều, nhẹ nhàng mở tủ ra, kéo quần áo qua một bên thì thấy Cửu Cửu đang nằm ngáy khò khò bên trong.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng ôm cô bé ra, xoay người đặt lên trên giường, đắp chăn lên người cô bé.

Cố Tịch Dao thấy cục cưng nhỏ bình yên vô sự, lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay đúng là nguy hiểm, suýt nữa Bắc Minh Quân phát hiện ra Cửu Cửu.

Hai người lại xuống phòng khách.

“Lạc Kiều, cậu nói cho chúng tớ xem vừa rồi Bắc Minh Quân đưa tớ xuống lầu thì cậu và Hình Uy nói cái gì?”

*Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hình Uy ra khỏi biệt thự, ông chủ đã lái xe đi rồi, trong khu nhà không có taxi, chỉ đành phải ra ngoài xem có hay không.

Dọc đường đi, anh ta không khỏi nhớ lại ký ức vừa rồi, ông chủ và cô Cố rời đi, hai người bọn họ ở chung một chỗ với nhau trong mấy chục phút ngắn ngủn.

*

Hình Uy thấy ông chủ kéo cô Cố rời đi, anh ta một mình đối mặt với Lạc Kiều, ngoại trừ mặt đỏ tía tai ngây ngốc đứng tại chỗ, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, không biết phải làm gì mới đúng.

Lạc Kiều đứng ở cửa, hơi cau mày nhìn người đàn ông lúng tung tay chân trước mắt này.

“Anh còn đứng đây làm gì, không đi theo ông chủ của anh xuống dưới đi.”

Tuy rằng Bắc Minh Quân rời đi, nhưng cô cũng không muốn Hình Uy biết sự tồn tại của Cửu Cửu.

Đúng lúc này, Lạc Kiều đột nhiên cảm thấy bụng có chút đau.

“Ôi…” Cô ôm bụng, cơ thể từ từ trượt xuống.

Cảm giác này giống như trong bụng có một chân nhỏ đang đá cô.

“Em sao vậy?” Hình Uy vội vàng đi đến bên cạnh cô, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh ta ôm ngang cô lên, nhanh chóng đặt cô lên trên giường.

“Đau bụng? Em cố gắng một chút, tôi gọi bác sĩ, em sẽ không sao.” Hình Uy nói xong thì vội vàng lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi.

Lạc Kiều cố gắng chịu đựng, lắc đầu nói: “Không cần gọi điện thoại, mấy ngày nay đã có mấy lần.”

Hình Uy bỏ điện thoại xuống, chân tay luống cuống nhìn Lạc Kiều.

Lạc Kiều nhìn dáng vẻ của anh ta: “Tôi như vậy không phải bởi vì anh sao, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đã phải chịu khổ như vậy.”

Hình Uy nghe cô nói thì trong lòng cũng tự trách, lúc trước sao anh ta không giữ mình chứ, đến bây giờ hai người cùng đau khổ.

Anh ta nhíu mày, giống như hạ quyết tâm, lại cầm lấy điện thoại.

“Haiz, tôi đã nói không sao, anh còn gọi điện thoại làm gì?” Lạc Kiều nhìn anh ta có chút khó hiểu, nhưng cô nhìn ra được hiện tại cảm xúc của anh ta đã thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.