Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1895



Chương 1895

“Kêu cả nửa ngày mới kêu người ta dậy được, người dậy còn là một ông già, ông già khi bước qua bậc cửa tiệm thuốc thì còn bị té một cái, trong tiệm thuốc không có thuốc hạ sốt tiêu viêm có sẵn, ông già phải bốc thuốc trung y.” Tiểu Ngô giải thích khá tỉ mỉ, bởi vì chuyện hôm nay quá nhiều, cho nên anh nói từng cái một cho Đường Vân Thành nghe, sợ có vấn đề gì đó anh không nhìn ra được, có lẽ Đường tổng có thể phát hiện ra gì đó.

Mi tâm Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, Tiểu Ngô dây dưa tới gần hai tiếng đồng hồ đích thực là rất kỳ quái, nhưng theo như lời Tiểu Ngô nói thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là, tiệm thuốc không có sẵn thuốc hạ sốt tiêm viêm, điểm này thì khá kỳ lạ.

“Điện thoại của cậu bị sao vậy? Sao lại tắt máy?” Đường Vân Thành nhớ trước đó không gọi cho Tiểu Ngô được.

“Ông già bị ngã, lúc tôi dìu ông già dậy thì điện thoại rơi xuống nước, bên tiệm thuốc không có điện thoại, cũng không cách nào nói với ngài một tiếng…” Tiểu Ngô giải thích, nói được một nửa thì ngừng lại: “Đường tổng, có phải có vấn đề không?”

Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, dưới tình huống bình thường thì vấn đề có lẽ là không lớn, nhưng chuyện tối nay vốn đã không bình thường.

Cho nên, rất có thể là thật sự có vấn đề.

Nhưng Đường Vân Thành có chút không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy?

Vì để túm chân Tiểu Ngô? Không cho Tiểu Ngô quay lại?

Nhưng trong hai tiếng này lại không có chuyện gì xảy ra hết, tại sao đối phương không cho Tiểu Ngô về?

Mà lúc Tiểu Ngô về, đúng lúc ba của đứa bé đến đưa đứa bé đi?

Đây có khi nào lại là do đối phương sắp xếp không?

Nhưng đối phương sắp xếp như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?

Đường Vân Thành thật sự nghĩ không thông.

Ông ta vốn luôn lo lắng cô bé đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong tay mình, nhưng cô bé đã an toàn mà được ba đưa đi rồi, không có xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn hết…

Không lẽ từ đầu ông ta đã đoán sai hướng rồi?

Nếu như ông ta đã đoán sai hướng, vậy đối phương rốt cuộc là có mục đích gì?

Đường Vân Thành thầm thở dài một hơi, loại chuyện âm mưu này ông ta không rành, nếu như có Tô Khiết thì hay rồi.

Cũng không biết Tô Khiết xử lý chuyện ở nước M xong chưa?

Lúc này Tô Khiết đã đến Hải Thành, trước khi máy bay cất cánh, cô đã gọi cho Đường Vân Thành qua, nhưng điện thoại của Đường Vân Thành cứ không gọi được.

Bây giờ vừa xuống máy bay, cô lại gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi cho Đường Vân Thành được.

“Điện thoại của cậu có thể bị chặn rồi, không gọi đi được.” Sắc mặt Tô Khiết lúc này rõ ràng có chút trầm, không gọi được cho Đường Vân Thành, chỉ e là đã xảy ra chuyện rồi.

Rất rõ ràng đối phương không muốn cho cô liên hệ với Đường Vân Thành, càng là như vậy, nói rõ chuyện càng nghiêm trọng.

Không liên lạc được với Đường Vân Thành thì không biết bây giờ ông ta đang ở đâu, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.