Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 217



Chương 217

Hoàn toàn chỉ là trò chơi!

Cảm giác nhục nhã liền ập tới.

Cô tức giận bừng bừng giằng lấy chai nước trong tay Hình Huy, mở hộp thuốc ra, bóc lấy một viên.

Trước mặt Hình Huy, uống chai nước khoáng, nuốt viên thuốc xuống…

Uống thuốc xong, mặt cô trắng xanh, trừng Hình Huy: “Quay về nói với ông chủ nhà anh, vừa khéo, tôi cũng không muốn giúp loại người như anh ta sinh sôi nảy nở gì đó, miễn gây hại nhân gian!”

Ném lại câu này, cô dậm mạnh giày cao gót, tức giận bừng bừng rời đi…

Hình Huy nhìn bóng lưng gầy yếu của Cố Tịch Dao, không khỏi thở dài.

Sinh nôi nảy nở?

Hình Huy nhíu mày, thì ra cô Cố coi ông chủ là động vật sao?

Trời ạ, cách dùng từ của cô Cố thật sự…

Hình Huy đau đầu, lát nữa anh có nên báo lại lời cô Cố cho ông chủ nghe không?

Sự thật chứng minh, hiệu suất làm việc của Bắc Minh Quân cực kỳ thần tốc.

Cố Tịch Dao vừa về đến nhà, Cố Kiệt Đại liền gọi tới…

“Con gái à, không ngờ con giỏi vậy nha, hahaha…”

Ba cô ở đầu dây bên kia cười đến điên dại, khiến cô lạnh sống lưng.

Mặt lạnh đi, cô vô thức nhíu mày: “Mẹ tôi đâu?”

“Con yên tâm! Khoảng thời gian này mẹ con ở chỗ ta, rất an toàn.” Cố Kiệt Đại không hề che đậy tâm trạng vui mừng của mình.

Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy lòng mình ngày càng lạnh đi.

Cười châm chọc: “Muốn nhốt mẹ tôi, tiếp tục uy hiếp tôi sao?”

“Chẹp chẹp, nói khó nghe như vậy! Cả đời này mẹ con chỉ để ý đến ta, con không thể so được!” Cố Kiệt Đại đắc ý nói.

“Ông để mẹ tôi nghe máy!” Nếu có thể, cô thật sự rất muốn tát cho người ba này vài phát.

Đầu dây bên kia ngừng một lúc, giọng nói dịu dàng của Vũ Xuân truyền tới…

“Tịch Dao à…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vừa nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, vành mắt Cố Tịch Dao liền đỏ lên.

“Mẹ, thật sự mẹ quyết định dù chết cũng theo ông ta sao?” Cô cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, hô hấp vội vàng.

“Ừ…” Vũ Xuân khẽ thở dài ở đầu dây bên kia: “Tịch Dao, là mẹ có lỗi với con. Mấy năm nay, thật sự rất cảm ơn tất cả những gì con đã bỏ ra… Nhưng mẹ không thể nhẫn tâm với ba con… Con… Con tha thứ cho mẹ, Tịch Dao…”

Cố Tịch Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.

Tay nắm chặt điện thoại, lạnh ngắt: “Vâng, con biết rồi… Vậy mẹ cứ ở với ông ta đi… Chú ý sức khỏe.”

Tuyệt vọng, không phải vì mẹ cô vẫn một lòng một dạ với ba cô.

Mà là vì sau khi cô hy sinh vì bà hết lần này đến lần khác, chỉ đổi lại một câu “cảm ơn”.

Mẹ con thật sự, cần gì cảm ơn chứ?

Thì ra trong lòng mẹ cô, tình cảm ruột thịt, cũng không so được với tình yêu nam nũ của bà với ba cô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.