Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2215



Chương 2215

Hình Uy hiểu ý của Lạc Kiều, lập tức tỏ thái độ: “Chuyện này anh cái gì cũng không biết, huống chi là chuyện nhà của ông chủ, anh cũng không có tư cách gì xen vào chuyện này. Có điều…” Anh ta nói đến đây, liếc nhìn Lạc Kiều: “Ông chủ tuy ở cục cảnh sát, nhưng trước khi chưa kết án, vẫn có rất nhiều tự do, ví dụ như có thể xem TV.”

“Oh! Thì ra thật sự là lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, dù bị nhốt lại, còn có thể có đặc quyền lớn như thế. Có điều có thể làm gì chứ? Huống chi anh ta lúc này không có bao nhiêu tâm tình đi xem chương trình yêu đương như này đâu, ngày mai mở phiên tòa rồi.”

***

Cố Tịch Dao lắc đầu bất lực.

Đối với năng lực của Bắc Minh Quân rốt cuộc có bao nhiêu, Lạc Kiều đương nhiên biết rất ít rồi.

Trong lời cô ta nói, Bắc Minh Quân chẳng qua giống như những thương nhân khác, là một ‘thổ hào’ mà thôi.

Còn năng lực trong truyền thuyết lưu truyền bên ngoài của anh, cô ta cũng chỉ là cho rằng đây chẳng qua là lời khen của người ngoài.

Đương nhiên, Hình Uy trong lúc riêng tư cũng chưa từng nhắc đến mấy lời đồn về Bắc Minh Quân, Lạc Kiều căn bản cũng không có hứng thú đi tìm hiểu về người ‘ông chủ’ trong miệng chồng.

Sự việc đã phát triển đến bước này, Cố Tịch Dao cũng chỉ có thể nhận như thế, có lẽ cô bây giờ nên nghĩ cách rồi.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho Vân Chi Lâm. Có lẽ bây giờ cũng chỉ có anh ta có thể giúp được mình.

*

“Sao thế Cố tổng, giờ này lại gọi điện cho anh, gặp phải chuyện gì phiền phức gì rồi sao?” Vân Chi Lâm vừa tập thể dục xong, trên vai vắt một chiếc khăn lông mày trắng, một tay cầm điện thoại, một tay cầm một cốc cà phê đang bốc hơi nóng.

Khoảng thời gian này Cố Tịch Dao rời khỏi văn phòng luật sư, tuy cũng đã nhận mấy vụ án, nhìn trông có hơi bận rộn, nhưng cũng là vài vụ án nhỏ.

Khoảng thời gian này giữa bọn họ cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại liên lạc nào, bởi vì cảm thấy mọi người đều tương đối bận, không tiện làm phiền.

*

Cố Tịch Dao lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vân Chi Lâm, tâm trạng có hơi lo lắng vừa rồi, lập tức bình ổn không ít.

Có lẽ vì đây là người duy nhất có thể giải quyết nguy cơ lớn cho mình.

Chẳng qua khi nghe thấy hai từ ‘Cố tổng’ này trong miệng anh ta, trong lòng ít nhiều vẫn có hơi không thích ứng được.

“Chi Lâm, sao anh cũng ở đó mà trêu chọc em.”

“Ha ha, anh không có một chút ý trêu chọc em, Bắc Minh Quân có thể để em ngồi vào vị trí của anh ta, nói rõ anh ta coi như là có mắt nhìn, cũng nói rõ trong lòng anh ta vẫn có em.”

Vân Chi Lâm nói rồi đặt mông lên sô pha, sau khi để cốc cà phê lên bàn trà ở trước mặt, sau đó ném chiếc khăn lông trên vai sang một bên.

“Chi Lâm, anh chắc biết em bây giờ chẳng qua là bị đẩy lên vị trí này. Em giờ này gọi điện cho anh quả thật có chuyện cần anh giúp em. Anh bây giờ ở cạnh TV không, mở kênh địa phương chiếu chương trình ‘Duyên phận phi thường’ anh sẽ hiểu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.