Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2225



Chương 2225

“Mẹ, mẹ thật sự về rồi. Vậy thì giấc mơ đêm qua là thật sao?” Cửu Cửu cảm thấy có hơi không dám tin, hơn nữa còn rất phấn khích.

Cố Tịch Dao ngoảnh đầu nhìn cô bé: “cục cưng nhỏ, mau đi thay quần áo, lát nữa phải ăn cơm rồi.”

*

Trước bàn ăn, tụi nhỏ đều rất ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, trước mặt mỗi người bọn chúng đặt một cái đĩa màu trắng, bên trong để một miếng bánh sandwich mà Cố Tịch Dao tỉ mỉ làm cho bọn trẻ. Bên cạnh chiếc đĩa còn để một ly sữa bò còn ấm.”

“Các con đang đợi cái gì, còn không mau ăn sáng.” Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn ba đứa con của mình.

Trình Trình cầm miếng sandwich cắn một miếng, sau đó nói: “Mẹ, hôm nay dì Kiều Kiều bọn họ sẽ về nhà sao? Con rất muốn xem bé cưng của dì ấy.”

Dương Dương và Cửu Cửu cũng gật đầu theo: “Phải đó, phải đó.”

Lời của bọn chúng vừa dứt thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Sau đó chính là âm thanh tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa.

“Hello…”

Giọng nói truyền đến chính là giọng của Lạc Kiều.

Tụi nhỏ đều bỏ đồ ăn trong tay xuống, nhảy xuống ghế chạy về phía cửa.

“Dì Kiều Kiều…”

Chỉ thấy trong lòng Lạc Kiều ôm một đứa bé sơ sinh dùng tấm khăn màu xanh lam quấn lại. Người đỡ bên cạnh cô ta là Anna.

Hình Uy nhấc một số đồ đạc đi đằng sau bọn họ.

“Suỵt… mấy đứa nhỏ tiếng một chút, em bé còn đang ngủ, đừng làm ồn em nó tỉnh.” Anna nhỏ giọng nói với tụi nhỏ.

Ba đứa trẻ rõ ràng rất thận trọng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào trong lòng Lạc Kiều.

“Tớ không ngờ mọi người có thể nhanh như thế đã trở về rồi, vẫn chưa có ăn sáng chứ gì?” Cố Tịch Dao cũng từ trong phòng ăn đi ra.

“Nguyên, cậu không cần lo cho chúng tôi. Cậu hôm nay không phải có việc sao, chúng tôi ở bệnh viện đã ăn rồi mới về.” Anna vội nói.

Lúc này cô ta đã đỡ Lạc Kiều ngồi trên sô pha của phòng khách.

“Nào, tớ xem thử nhóc con lớn lên giống ai nào.” Cố Tịch Dao nói rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc khăn, lộ ra gương mặt của đứa bé sơ sinh.

“Oh… nhóc con có ngoại hình không tệ nha, trắng trắng mập mập. Là trai hay gái?”

“Là con trai, bác sĩ nói rồi, nó rất khỏe mạnh hơn nữa cứng cáp hơn đứa trẻ khác.” Hình Uy chen lời.

“Ha ha, không nhìn ra, thằng nhóc vội vàng xuất hiện như thế còn rất khiến người ta thích. Tớ thấy bộ dạng của nhóc con còn đẹp hơn nhiều lúc tớ sinh hai thằng nhóc thối này.” Cố Tịch Dao cười nói.

Bị mẹ nói như thế, Dương Dương không vui, cậu nhóc nhíu mày: “Mẹ, lẽ nào nói chúng con sinh ra rất xấu sao?…”

“Con cho rằng hai đứa có thể đẹp ở đâu chứ, nhăn giống như ông cụ non. Đâu có xinh xắn như đứa trẻ nhà người ta.” Cố Tịch Dao cười nói.

Trình Trình ở một bên nghe thì không có phản ứng gì, chỉ có Dương Dương không vui lắm. Cậu nhóc đối với bản thân ít nhiều vẫn có hơi tự luyến: “Chúng con thành như thế, đó không phải đều là do ba, xem ba cả ngày mang bộ dạng dữ dằn như thế, chúng con còn có thể đẹp chỗ nào chứ.”

“Ha, nếu nói giống như cháu, vậy thì con của dì chắc cũng không như này rồi, cháu nhìn bộ dạng đó của chú Hỏa Thần…” Lạc Kiều cố ý trêu Dương Dương, mắt lại nhìn sang Hình Uy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.