Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2230



Chương 2230

Đường Thiên Trạch vội vàng đỡ Lý Thâm, nhỏ giọng nói: “Thầy, chúng ta vẫn tìm chỗ ngồi trước đi.”

Lý Thâm được Đường Thiên Trạch đỡ ngồi xuống gần đó, nhưng ánh mắt phẫn nộ đó của ông ta cuối cùng không có rời khỏi người Dư Như Khiết.

Dư Như Khiết đương nhiên cũng cảm nhận được khí tức oán hận tản ra từ trên người Lý Thâm, bà ta cảm thấy mình quả thật thẹn với Lý Thâm, không khỏi hơi cúi đầu xuống.

So với Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành lại biểu hiện khác. Ông ta nhìn thấy Lý Thâm nhìn Dư Như Khiết tràn ngập địch ý, ông ta cũng trở nên không khách khí, nhìn Lý Thâm đầy tức giận như thế. Ông ta mặc kệ chuyện trước kia, chỉ cần có người đối với Dư Như Khiết không tốt, bản thân bắt buộc phải ra mặt thay cho bà ta.

Là người đàn ông của bà ta, chính là phải lúc nào cũng bảo vệ bà ta.

***

Đường Thiên Trạch nhìn thấy Mạc Cẩm Thành trừng mắt với thầy mình như thế, anh ta cũng không yếu thế trừng lại. Hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với thầy mình: “thầy, không ngờ Dư Như Khiết còn chưa có chết, hơn nữa còn ở bên Mạc Cẩm Thành. Xem ra chúng ta muốn động vào Bắc Minh Thị, làm không tốt Mạc Cẩm Thành sẽ ra tay.”

Lý Thâm vẫn lạnh mặt, lạnh băng băng nhìn Dư Như Khiết, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Bắc Minh Quân.

Ông ta chầm chậm thấp giọng nhả ra vài từ: “Đôi mẹ con này, là kẻ thù ở đời này của ta, làm mất đi con của ta, giết hại vợ của ta… Mặc kệ sau lưng bọn họ có núi dựa gì, ta đều sẽ không buông tha đâu!”

Nói đến đây, ông ta lại thở dài: “Chỉ có điều… Nguyên đứa trẻ đó vậy mà còn ở cùng bọn họ, thật khiến ta cảm thấy thất vọng.

Lý Thâm khi nói đến con gái của mình, trong lòng trở nên có hơi không biết có mùi vị gì.

*

“Mẹ, chú Noton sao nhìn chằm chằm ông nội Mạc và bà nội như vậy, con cảm thấy chú ấy hình như có hơi khác với trước đây. Hơn nữa, vụ án của ba ngày hôm nay dường như không thoát được liên quan đến bọn họ?”

Sau khi Lý Thâm và Đường Thiên Trạch bọn họ đi vào, ánh mắt của Trình Trình thỉnh thoảng sẽ nhìn qua, tự nhiên cũng phát hiện trong ánh mắt sắc bén này không có ẩn chứa bất kỳ Quân ý nào.

Ngược lại Dương Dương rõ ràng tương đối đơn thuần, nhìn thấy Đường Thiên Trạch đến rồi, cậu nhóc dứt khoát xoay người nhìn bọn họ, còn mỉm cười vẫy tay.

Cố Tịch Dao chỉ ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó nói với Trình Trình: “Mặc kệ bọn họ. Dương Dương, con quay đầu lại cho mẹ, nếu như con không nghe lời, mẹ cho người xách con từ trong phòng này ra ngoài.”

Nghe thấy lời của mẹ, Dương Dương vội vàng xoay người lại. Cậu nhóc và Trình Trình đều nhìn thấy trên mặt của mẹ lúc này, cũng trở nên lạnh băng băng, trước đây cùng chú Noton còn có nói có cười, hiện nay lại trở thành như này, xem ra giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui rồi.

Vào lúc này, bọn chúng cũng không tiện hỏi bất kỳ vấn đề gì của mẹ, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

*

Mùi thuốc súng trong khán phòng không ảnh hưởng đến quá trình xét xử bình thường của phiên tòa.

“Bị cáo, bị cáo có dị nghị gì về lời trần thuật của kiểm sát viên vừa rồi hay không?” Thẩm phán sau khi tạm dừng phiên tòa xét xử trong giây lát ngắn ngủi thì hỏi Bắc Minh Quân một câu nữa.

Bắc Minh Quân sau khi trao đổi bằng mắt với luật sư của mình, đang chuẩn bị nói chuyện.

Lúc này, Trình Trình từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phía bị cáo.

“Bụp bụp bụp…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.