Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 225



Chương 225

Tôn Quân Hạo lại thấp giọng nói sau lưng cô: “Cô đoán được, anh ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cô.”

Cả người Cố Tịch Dao ngớ ra.

Không dám quay đầu nhìn Tôn Quân Hạo, buông hai nắm đấm xuống, nhưng không không chế được mà run rẩy.

Anh ta sẽ thay cô hoàn thành tâm nguyện.

Sau khi nghe được câu này, nước mắt của cô suýt chút nữa thì rơi xuống…

Ai? Khởi Hiên?

Cô dựa vào cái gì mà đòi anh giúp cô hoàn thành tâm nguyện chứ?

Cô không có tư cách đó.

Không dám chần chừ thêm nữa, sải bước đi ra ban công…

Cố Tịch Dao mới lên chức chưa lâu, đã bị kéo vào trong vòng công tác chuẩn bị của Cố thị.

Khoảng thời gian này, tay cô luôn vô thức lướt điện thoại, nhưng lại yên tĩnh đến lạ kỳ.

Từ sau hôm đó, Bắc Minh Quân không gọi điện tìm cô nữa.

Rõ ràng, là anh nói muốn cô mở máy suốt 24 giờ…

Nghĩ tới đây, cô ra sức lắc đầu, Cố Tịch Dao, mày làm sao thế, anh ta không tìm mày thì mày nên vui mừng, không phải sao?

Chắc là giờ anh đang nằm trong vòng tay mềm mại của Sunny, lưu luyến quên lối về!

Trái tim bị cứa một nhát, cực kỳ đau đớn.

Rầm~

Cửa phòng làm việc bất chợt bị đạp ra.

Khuôn mặt tức giận của Cố Anh Thư đập vào mắt.

Cô ta cầm một đống văn kiện, ném bộp một tiếng lên bàn làm việc của Cố Tịch Dao.

“Xử lý hết chỗ tài liệu này đi, phó, tổng, giám, đốc!”

Cố Anh Thư vẫn mang dáng vẻ vênh váo hung hăng như trước, chỉ là lúc này, có lẽ vì lời răn đe của ba có chút tác dụng, cũng có lẽ là vì Cố Tịch Dao có năng lực giúp Cố thị cải tử hoàn sinh nên cô ta hơi sợ, mặc dù lời nói của Cố Anh Thư kiềm chế không ít, nhưng cả người oán hận vẫn không che giấu nổi.

Cố Tịch Dao vô thức nhíu mày, tiện tay lật mấy trang tài liệu.

“Những thứ này nên do cố vấn Tôn phụ trách.”

Thật ra, cô nào có hiểu kiến trúc xây dựng gì chứ?

Chẳng qua Bắc Minh Quân muốn cô ý thức được, chỉ cần mối quan hệ vững chắc, bối cảnh đủ mạnh, cho dù là dốt đặc cán mai, vẫn có được quyền cao chức trọng.

“Xì…” Cố Anh Thư cười lạnh một tiếng: “Đừng có cái gì cũng dựa dẫm vào Tôn Quân Hạo! Ông ta chẳng qua là một con chó mà Cố thị nuôi thôi!”

Cố Tịch Dao nhíu mày, thấy bất bình thay cho Tôn Quân Hạo: “Mặc dù tôi không biết vì sao Tôn Quân Hạo lại chịu hạ mình đến Cố thị, nhưng khắp cả công ty, người hiểu kiến trúc nhất chính là ông ta!”

“Hừ. Tôi có thể nói cho cô vì sao! Vì ông ta muốn chơi tôi!” Cố Anh Thư gảy móng tay, vẻ mặt đắc ý.

Một tia ngạc nhiên xẹt qua trong mắt Cố Tịch Dao: “Chuyện này sao có thể…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.