Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2260



Chương 2260

“Trình Trình, Dương Dương các con về rồi hả. Sao rồi, Tịch Dao không có ở đây?” Anna chỉ nhìn thấy Trình Trình và Dương Dương, lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Tịch Dao.

“Mẹ vẫn chưa trở về sao? A, hôm nay lúc mở phiên tòa, sau khi mẹ nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi. Buổi tối là bà nội đưa bọn con về.” Trình Trình nói rồi chỉ chỉ Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đằng sau đi tới.

“Nhìn nè, đây là đồ ăn ngon mà tụi con đem về cho mọi người.” Dương Dương cũng lắc lắc đồ ăn trong tay đến trước mặt của Anna.

Anna vội vàng kêu các cậu vào trong.

“Không ngờ rằng ông Mạc và bà Dư sẽ đến đây, trong nhà hơi bừa, xin thứ lỗi cho.”

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cười khẽ: “Không cần khách sáo.”

Lúc này, Cửu Cửu cũng từ trong phòng chạy ra.

***

Cửu Cửu từ trong phòng chạy ra: “Anh Trình Trình, anh Dương Dương các anh về rồi.”

“Hi…xem anh đem cái gì ngon về cho em nè.” Dương Dương cười hì hì mà giơ tay lên.

“Cửu Cửu…” Dư Như Khiết nhìn thấy cháu nội nhỏ, cười khẽ mà kêu con bé một tiếng.

Cửu Cửu nhìn thấy bà nội đến, càng đặc biệt vui mừng.

Một ngày này trôi qua với con bé mà nói thật sự là cực kì nhàm chán, hai người Anna và Hình Uy trên cơ bản đều quay quanh Lạc Kiều và cục cưng, mà bản thân gần như là bị xem nhẹ mất.

Cuối cùng chịu đựng tới bây giờ, hai người anh đều đã trở về, ngoài ra bà nội cũng tới. Trong biệt thự vốn cảm thấy có chút lạnh lẽo buồn tẻ lập tức trở nên náo nhiệt rất nhiều.

Nhưng mà Trình Trình và Dương Dương không có thành thật mà ở cùng với họ quá lâu đã bắt đầu nhỏ giọng âm mưu cần đến trên sườn núi xem thử tình hình hay không.

Nhưng mà trước mặt các cậu có một vấn đề nan giải rất lớn, đó chính là ở đây xem ra cách sườn núi rất gần, nhưng muốn qua đó, coi như là chạy xe cũng phải mất mười mấy phút, nếu như đi bộ vậy ít nhất cũng cần nửa tiếng đến một tiếng.

Vào lúc này, liền nghe thấy âm thanh xe hơi từ cổng truyền đến, không lâu sau đó chính là âm thanh chìa khóa mở cửa.

“Mẹ về rồi.” Dương Dương cực kì quen thuộc với âm thanh này.

Thông qua sự giúp đỡ của Hình Uy, chuyện ở tập đoàn Bắc Minh Thị rất nhanh đã được giải quyết, nhưng mà Cố Tịch Dao không có lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

Mà là vì để phòng ngừa tình huống xuất hiện chuyển biến xấu liền lưu lại ở trong phòng làm việc một khoảng thời gian.

Cố Tịch Dao trở về nhà, liền nhìn thấy mấy người Dư Như Khiết đang ngồi trong phòng khách.

“Dì Như Khiết, thật ngại quá còn phiền dì và cha nuôi đưa bọn trẻ về.”

“Tịch Dao, mọi người đều là người một nhà còn cần khách sáo gì chứ. Con đã về rồi vậy bọn cha cũng không ở đây lâu nữa.” Mạc Cẩm Thành nói xong cùng Dư Như Khiết đứng lên từ sô pha liền chuẩn bị đi ra cổng.

“Cha nuôi, đến cũng đến rồi làm gì còn muốn vội vàng trở về vậy, khó có được đến một lần, coi như là ở đây cũng có phòng của cha và dì.”

Anna cũng ở một bên tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy.”

Mạc Cẩm Thành cười: “Không cần đâu, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian gặp mặt mà. Hôm nay đã tối lắm rồi, cha và Như Khiết cũng phải về nghỉ ngơi rồi.”

Cố Tịch Dao thấy không thể giữ hai người lại, cũng chỉ đành đi theo sau họ tiễn họ ra cổng.

Mạc Cẩm Thành cho Dư Như Khiết ngồi vào trong xe, sau đó ông ta nói nhỏ với Cố Tịch Dao: “Hôm nay vụ án của mẹ con đã kết án rồi. Bắc Minh Quân được tuyên vô tội phóng thích, mà Giang Tuệ Tâm vì thế mà vào nhà tù. Điều làm bọn cha ngạc nhiên là, thế mà bà ta mới là hung thủ. Đương nhiên, chuyện này bà ta cũng không phải là nhằm vào mẹ của con, mà là nhằm vào dì Như Khiết của con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.