Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2265



Chương 2265

Dưới lầu, Bắc Minh Quân đang ngồi chính giữa ghế sofa, Hình Uy khoanh tay đứng ở bên cạnh ghế sofa, còn Cố Tịch Dao thì khoanh tay lại bộc lộ ra một dáng vẻ không kiên nhẫn nhìn người đàn ông bỉ ổi trước mặt.

“Để, để tôi đi pha trà cho anh.” Đối mặt với cục diện lúng túng như vậy, Anna trực tiếp lựa chọn tránh đi, trốn vào trong nhà bếp.

Dù sao thì ở đây một người là chủ nhà, một bên khác là ông chủ của chủ nhà, cho dù là bên đâu thì cũng không tới phiên mình nói chuyện.

Rất nhanh, cô ta liền bưng ba ly trà đặt ở trên bàn, sau đó rất tự giác tránh đi chỗ khác.

Ba người trong phòng khách cứ giằng co một hồi như thế.

Bắc Minh Quân không để ý đến ánh mắt của Cố Tịch Dao, anh chòm người ra bưng lấy một ly trà ở chính giữa rồi nhấp một hớp nhỏ, sau đó nhẹ gật đầu: “Ừ, cảm giác của ly trà Sư Phong Long Tỉnh này cũng không tệ lắm, Hình Uy, trình độ lựa chọn trà của cậu đã có chỗ nâng cao.”

Lúc này biểu cảm trên mặt của Hình Uy tương đối bình tĩnh, nhưng mà trong lòng cũng đều đang bất ổn như là Cố Tịch Dao.

Nghe thấy câu khích lệ của ông chủ đối với mình, vội vàng cúi người xuống: “Ông chủ quá khen rồi, những thứ này đều là do thường xuyên đi theo bên cạnh ông chủ mà học tập được.”

“Hình Uy, cậu cũng đừng có đứng nữa, không cần phải đem địa vị lúc làm việc của chúng ta vào trong nhà đâu, ở đây cậu mới là người làm chủ.” Bắc Minh Quân nói chỉ chỉ một vị trí gần với mình.

Hình Uy nhẹ gật đầu, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Cô chủ, cô cũng ngồi đi…”

Nói xong rồi lại ngồi xuống vị trí mà Bắc Minh Quân đã chỉ định, sau đó đẩy một ly trà đến trước mặt của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao hơi gật đầu với Hình Uy, sau đó thẳng thắn nói với Bắc Minh Quân: “Tôi nghĩ lần này anh không phải đến nhà đơn giản như vậy đâu ha.”

Bắc Minh Quân làm như là không nghe thấy câu hỏi của Cố Tịch Dao, tay của anh nâng chén trà trong tay, tiếp đó lại nhấp một ngụm một ngụm nữa.

Đối với hành động của anh như vậy, trong lòng của Hình Uy không nắm chắc, trong lòng của Cố Tịch Dao lại càng không hiểu như thế nào, nhìn bộ dạng bên ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng mà ai biết được trong khoảng thời gian tiếp theo đây anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Có đôi khi bầu không khí yên tĩnh sẽ làm cho thể xác và tinh thần của con người buông lỏng, nhưng mà giờ phút này lại không giống như vậy, cái này giống như là có một cây kiếm đang treo ở trên đầu của Cố Tịch Dao, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống.

Rốt cuộc là sự im lặng như thế này vẫn bị Bắc Minh Quân phá vỡ, anh chậm rãi buông ly trà xuống, quay đầu lại nói với Hình Uy: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng đã lên chức ba rồi. Không biết là con trai hay là con gái, hơn nữa thời gian tương đối vội vã nên tôi cũng không có chuẩn bị, đợi ngày mai tôi sẽ bổ sung cho cậu sau.”

“Là một bé trai. Ông chủ, anh thật sự quá khách khí rồi, ở chỗ của tôi không có thiếu cái gì hết, cũng không cần phải tốn thêm tiền, huống hồ gì tôi đã nhận rất nhiều ân huệ của anh rồi.” Hình Uy vội vàng khom người ra phía trước liên tục khoác tay nói.

“Con trai à? Ồ, vậy thật sự quá tốt rồi, chắc chắn sau này cậu bé cũng sẽ có năng lực hơn người giống như cậu.”

“Ông chủ, tôi làm gì có năng lực đâu chứ, còn không phải là dựa vào anh chỉ dạy…”

Cố Tịch Dao ngồi ở một bên trợn trắng mắt nhìn hai người đàn ông thổi phồng nhau, bộ dạng căn bản cũng không đặt mình vào trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.