Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2290



Chương 2290

Nhìn thấy ba như thần mặt đen ngồi xổm xuống nói chuyện với mình, trong lúc nhất thời Cửu Cửu vẫn không tiếp nhận được mà sinh ra phản ứng dây chuyền, đó chính là chợt cảm thấy bụng không thoải mái.

Nhưng mà lần này không phải là vội vàng muốn đi nhà vệ sinh, mà là cảm thấy buồn nôn: “Ọe…”

Cửu Cửu bị say sóng, say sóng sau hơn hai tiếng đồng hồ ở trên tàu.

Mà ba của con bé thì tiếp nhận hậu quả này, bị con gái nôn lên người.

Sau đó Cửu Cửu lại có chút hoảng sợ trốn tránh ra sau lưng của Mạc Cẩm Thành, con bé đã nhìn thấy ba rất lợi hại, con bé không muốn bị anh ăn sạch sẽ, sau đó biến thành phân.

Cảnh tượng đột ngột xuất hiện làm cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, vẫn là động tác của Trình Trình nhanh gọn, cậu nhanh chóng lấy khăn tay nhỏ từ trong túi của mình đưa qua trước mặt ba: “Ba ơi, em gái không phải là cố ý đâu, em ấy, chẳng qua là em ấy cảm thấy say sóng mà thôi…”

Bắc Minh Quân nhận lấy khăn tay lau vết dơ trên người và trên mặt của mình, bất ngờ là sau đó khóe miệng của anh hơi cong lên: “Không sao đâu, con có biết không, lần đầu tiên ba ngồi trên tàu ba cũng nôn lên người của ông nội con giống như là con bé vậy đó.”

“Oa, ba cũng đã từng làm ra chuyện như thế này rồi à, ba cũng thật là dở quá đi thôi, ba xem xem bọn con đều không say… Sóng…” Vừa mới nói ra khỏi miệng, Dương Dương đã cảm thấy hình như là mình nói sai gì đó, giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, sau đó rất cẩn thận nhìn ba của mình, nếu như chọc giận ba mình, trên một chiếc tàu nhỏ như thế này không có chỗ để ẩn nấp, trừ phi nhảy xuống biển, nhưng mà như thế sẽ bị làm mồi cho tôm cá…

Phản ứng của Bắc Minh Quân lại vô cùng bất ngờ khi nhìn Dương Dương một chút, sau đó đưa tay kéo Dương Dương qua rồi vỗ vỗ vào vai của cậu: “Đúng vậy đó, lúc nhỏ ba của con cũng không phải giống như bây giờ đâu, không hung dữ giống như trong mắt của các con.”

“Vậy chuyện tiếp theo là như thế nào?” Dương Dương sợ hãi hỏi một câu, bởi vì cậu thật sự rất tò mò.

Bắc Minh Quân nhún vai: “Cuối cùng đương nhiên là bị đánh một trận thật đau rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trình và Dương Dương lập tức biến sắc.

Dư Như Khiết nghe đến đó, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống: “Con à, thật sự xin lỗi, từ nhỏ ba mẹ đã phải để con chịu không ít đau khổ.”

Đối với những chuyện không vui trước kia, Bắc Minh Quân vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng, nhưng sau khi từng người thân của anh rời khỏi, anh cảm thấy quá khứ đã không còn là một loại ghen ghét, mà biến thành hồi ức.

Anh lau người một chút sau đó đứng thẳng người dậy, gật đầu với mẹ: “Những chuyện này đã trôi qua cả rồi, cần gì phải so đo nữa, huống hồ gì lúc ông ấy ở trong bệnh viện cũng đã từng nói xin lỗi với tôi, tôi cũng đã tha thứ cho ông ấy, tôi nghĩ chắc là ông ấy đi cũng rất thanh thản.”

Ông ấy, đương nhiên là đang chỉ ba của mình, Bắc Minh Chính.

Bắc Minh Quân dừng lại một chút rồi sau đó tiếp tục nói: “Ông ấy nói với tôi cũng không chỉ một lần, đối xử không tốt với bà là do ông ấy không đúng, ông ấy rất hi vọng là ông ấy có thể nhận được sự tha thứ của bà, nhưng mà vào lúc đó từ đầu đến cuối ông ấy đều cho rằng bà đã chết rồi, thậm chí ông ấy cũng không biết phần mộ của bà ở đâu, cho nên vẫn luôn không có cách nào nói xin lỗi với bà, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy.”

“Người sắp chết nói chuyện cũng hiền lành hơn, ông Bắc Minh cũng còn tính là hiểu biết, mặc dù là nói chậm một chút nhưng mà dù sao vẫn còn tốt hơn so với những người cố chấp không chịu thay đổi.” Mạc Cẩm Thành vừa nói vừa nhìn về phía Lý Thâm.

Những lời nói này một phần là cảm xúc sau khi mình nghe xong, một phần khác cũng coi như là nói cho Lý Thâm nghe.

Chỉ có điều là Lý Thâm cũng không để ý tới.

Ông ta cười khẽ một tiếng rồi nói: “Lời nói dễ như vậy ai cũng biết nói thôi, lão Mạc à, ông cũng không cần phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ở đây đâu, con người lão Bắc Minh rốt cuộc là như thế nào, trong lòng của hai người chúng ta rõ ràng nhất. Lúc còn trẻ ông ta lạnh lùng vô tình, mặc dù đến lúc sắp chết ông ta nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể đánh giá một câu: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu như ông ta biết mình còn sống thì xem xem ông ta có thể nói ra những lời đó được không. Lại nói đến ông đó lão Mạc, ông cưới một người phụ nữ như vậy làm vợ thì có chỗ tốt nào đâu chứ? Lúc còn trẻ tôi biết hai người rất thân với nhau, nhưng mà có thể như thế nào được chứ? Lão Bắc Minh có tiền, mà ông lúc đó thì lại không có, bây giờ nói ra ông chính là một tên lưu manh, người ta gả cho lão Bắc Minh còn sinh ra được con cái, sau đó thì sao chứ? Lại làm mất con của tôi, tiếp theo đó lại không thể ở nhà Bắc Minh nổi nữa cho nên chạy trốn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.