Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2292



Chương 2292

“Như Khiết là người như thế nào, tôi nghĩ là tôi có quyền lên tiếng hơn ông. Không sai, đúng là bà ấy đã rời khỏi tôi một đoạn thời gian, nhưng mà đó là do bà ấy bị Bắc Minh Chính trắng trợn cướp đi, cũng không phải giống như ông nói là bà ấy vì tiền. Về phần chuyện bà ấy lạc mất Tịch Dao, trước đó tôi cũng đã nói với ông rồi, đây chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, huống hồ gì chủ mưu chuyện này cũng không phải là Như Khiết mà chính là Giang Tuệ Tâm.”

“Lão Mạc, ông đừng có vì bà ta mà đổi trắng thay đen, hiện tại Giang Tuệ Tâm đã vào tù rồi, ông muốn đổ tất cả tội danh lên trên đầu của bà ta, thủ đoạn nhỏ như thế này tôi sẽ không coi là thật đâu, nếu như ông…”

“Đủ rồi! Chẳng lẽ là trong ngày hôm nay mà các người vẫn còn muốn cãi nhau không dứt à? Nhất định phải cãi nhau làm cho mẹ tôi trên trời có linh thiêng không được yên nghĩ, để cho bà ấy cũng sẽ bất an theo ư!”

Trong tay Cố Tịch Dao cầm lấy hũ tro cốt của Lục Lộ, rốt cuộc cô cũng đã xoay người lại, sắc mặt của cô vô cùng khó coi, cô mở to mắt nhìn hai phe đối nghịch.

Kể từ giây phút Bắc Minh Quân lái tàu rời khỏi bến cảng, Cố Tịch Dao vẫn đứng bên mép tàu nhìn đất liền dần dần xa, nhìn nước biển, trong đầu vẫn luôn đang cố gắng nhớ đến mỗi một ngày kể từ khi bắt đầu gặp mẹ đến cái ngày mà mẹ rời đi.

Gần như là cô có thể nhớ được mỗi một ngày, bao gồm cả bọn họ đã cùng ăn cái gì, làm cái gì…

Nhưng mà cuối cùng suy nghĩ như thế này vẫn bị mùi thuốc súng dần dần lan tràn quấy nhiễu, cô không muốn mất đi những ký ức đối với mẹ, cũng là bởi vì bọn họ cứ ầm ỉ thật sự không thể tha thứ được, lúc này cô mới mở miệng ngăn cản lại.

Cố Tịch Dao nhìn hai phe, ngoại trừ Mạc Cẩm Thành, ba người còn lại đều là những người mà ngày hôm nay cô không muốn gặp, bởi vì vừa nhìn thấy mặt của bọn họ thì cô liền biết chắc chắn là không có chuyện tốt rồi.

Chỉ có điều là thời gian hôm nay đặc biệt, sự xuất hiện của bọn họ đều không phải là bởi vì mình, mà là bởi vì mẹ, cũng vì đưa tiễn mẹ một đoạn đường mà đến đây. Chính là vì chuyện này cho nên cô mới không trực tiếp đuổi bọn họ lúc bọn họ vừa mới bước vào, hoặc là dứt khoát lẩn tránh.

Ban đầu cô nghĩ dưới tình huống ngày hôm nay chắc sẽ không đến mức cãi nhau, nhưng mà có câu nói là “sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó”.

Câu này quả không sai, còn chưa nói được mấy lời hữu ích thì mấy người này lại bắt đầu tranh đấu nhau, mà trọng tâm vẫn là những chuyện khi xửa khi xưa.

“Tôi không có hứng thú nghe mâu thuẫn giữa các người, càng không có hứng thú biết, cho nên xin các người đừng liên kết những chuyện đó với tôi nữa. Chuyện trước đó tôi cho rằng quá khứ thì chính là quá khứ, chẳng lẽ còn có chuyện gì chưa hiểu nữa à, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cho dù hai phe người nào chiến thắng đi nữa chẳng lẽ là những chuyện trước đó liền có thể xảy ra một lần nữa? Nếu như các người nói có thể, vậy thì đợi sau khi trở về các người lại đấu với nhau, cho dù là sống hay chết chỉ cần đừng để cho tôi nhìn thấy là được rồi. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, đó chính là để mẹ của tôi an tâm đi, có được hay không hả?”

Nói xong, hai hàng nước mắt của Cố Tịch Dao bắt đầu lăn ra khỏi khóe mi.

Nghe thấy lời nói của cô, nhìn thấy cô rơi nước mắt, cho dù Bắc Minh Quân hay là Lý Thâm thì trong lòng của bọn họ đều cảm thấy không dễ chịu.

Giữa bọn họ tồn tại lập trường không giống nhau, nhưng mà trong lòng của bọn họ đều có một mục tiêu chung, đó chính là Cố Tịch Dao.

Về điểm này, tất cả bọn họ đều nhất trí với nhau, nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy điểm này, từ đầu đến cuối cứ luôn xoắn xuýt những chuyện quá khứ, đương nhiên sự xuất hiện của những chuyện đó cũng chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn hiện tại.

Nhìn hai bên đều không lên tiếng, lúc này Cố Tịch Dao mới hơi nguôi giận một chút.

“Mẹ, thật sự xin lỗi, trước lúc mẹ đi mà còn phải để mẹ nhìn thấy những chuyện mẹ không vui như vừa nãy. Đây cũng là một lần cuối cùng mẹ nhìn thấy những chuyện này, cuộc sống sau này sẽ không còn vì những chuyện này và những người này mà phiền não nữa rồi. Mẹ cũng không cần phải lo lắng cho con đâu, con có bọn nhỏ cạnh bên, ít nhất là hiện tại con có bọn nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.