Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 237



Chương 237

Tất cả đều chỉ chờ vòng cuối cùng.

Dù sao sau vòng đấu thầu thứ hai, chỉ có hai công ty lọt vào vòng đấu thầu cuối cùng.

Hươu chết về tay ai cũng chưa biết, thế nhưng Cố Tịch Dao có thể khẳng định là, trừ khi là đi cửa sau, bằng không Cố thị chết chắc rồi.

Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Bắc Minh Quân, nhìn cô chằm chằm.

Dường như Cố Tịch Dao có thể cảm nhận được trong không khí đang bốc lửa.

Thế nhưng, sắc mặt cô quả thật trắng bệch đến đáng sợ.

Căn bản không có thời gian để ý đến cảm xúc của anh.

Vừa kết thúc, Tôn Quân Hạo liền lập tức đi tới: “Cô không sao chứ?”

Cô cười yếu ớt, ôm lấy vùng bụng dưới đau đớn, cắn chặt răng: “Không sao…”

Thân dưới không ngừng chảy máu tươi, khiến bờ môi cô dần không còn sắc máu.

Kỳ kinh này, thật sự là cực kỳ đau đớn!

Vì ở hội trường đông người, ngoài cách dùng ánh mắt mà xử lý người phụ nữ mặc bộ đồ màu hồng kia, ngoài ra Bắc Minh Quân không thể làm gì khác.

Chỉ có thể kéo Tô Ánh Uyển, hai người rời khỏi…

Khi đi ngang qua Cố Tịch Dao, mặt anh trầm xuống theo thói quen, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Tôn Quân Hạo, ngừng một chút: “Tôi đã xem qua bản vẽ của ông.”

Ý của anh, là bản vẽ trong bài thi đầu tiên của Tôn Quân Hạo, vì ông ta vẽ trên máy tính, nên Bắc Minh Quân có thể kịp thời mở xem.

Người Tôn Quân Hạo cứng lại theo phản xạ: “Vẫn mong tổng giám đốc Bắc Minh chỉ bảo nhiều hơn.”

Ai ngờ, Bắc Minh Quân lại không nhỏ mọn, cười chế giễu: “Cho rằng lấy tác phẩm của người khác là có thể qua cửa sao? Cố thị thật sự là nhiều nhân tài nha!” Anh trào phúng, dùng thủ đoạn không ra gì tham gia thi đấu, Cố thị cũng không phải lần một lần hai. Ánh mắt của anh cũng thờ ơ lướt qua Cố Tịch Dao mồ hôi đầy mặt: “Cô nói xem có phải không, Dao?”

Cố tình nhấn mạnh chữ “Dao”. Dường như đối với trò đùa về lý luận “vui đùa chốc lát” vừa rồi.

Cố Tịch Dao ngạc nhiên.

Quay ra nhìn Tôn Quân Hạo, tác phẩm của người khác? Không đúng, rõ ràng cô thấy ông ta tự mình vẽ…

Tô Quân Hạo không tức giận mà lại cười, dường như đã sớm ngờ tới: “Haha, có lẽ tổng giám đốc Bắc Minh hiểu lầm rồi. Tham gia cuộc thi quan trọng thế này, tôi đây nào dám gian lận chứ? Hơn nữa, bản vẽ tự tôi vẽ tại đây, sao có thể làm giả chứ?”

“Ồ?” Bắc Minh Quân nhướn mày: “Nói như vậy, là có cao nhân chỉ bảo ở phía sau?”

“Ha, tôi không hiểu tổng giám đốc Bắc Minh nói cái gì. Nếu thật sự có cao nhân chỉ bảo, vậy nhất định cũng là phó tổng giám đốc Cố. Mặc dù cô ấy hiểu biết rất ít về kiến trúc, nhưng cô ấy thường xuyên có thể mang đến cho tôi đây cảm hứng sáng tạo…”

“Hừ…” Bắc Minh Quân hừ lạnh, không nói gì nữa.

Kéo tay Tô Ánh Uyển, sải bước rời đi…

Mùi hương trên người Tô Ánh Uyển bay vào khoang mũi Cố Tịch Dao, cả người cô chấn động.

Mùi hương này, dường như giống hệt với mùi hương kia ở trong phòng nghỉ của Bắc Minh Quân!

Thì ra là lúc cô ngủ vừa rồi, thật sự có người tới!

Người này… chính là Tô Ánh Uyển!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.