Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 279



Chương 279

Cô thừa nhận lúc cô gặp nguy hiểm nhất thì anh như một thiên thần xuất hiện cứu cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đổi lại là bất kì người phụ nữ nào, nếu muốn không cảm động thì cũng khó mà?

Nhưng mà dưới ánh nắng chói chang, cô cứ như một con ngốc phơi nắng xong bốn tiếng đồng hồ, thì anh lại vẽ cô thành một con cún.

Cô có thể không giận sao?

Con cún dưới ngòi bút của anh cứ như một gáo nước lạnh giội từ đầu đến chân cô, cũng như giội cho cô tỉnh lại về chuyện mấy ngày hôm nay, cô đã mơ một giấc mơ không thực tế!

Suýt nữa cô đã mở lòng với anh, không chút đề phòng mà đem những điều sâu tận trong lòng mình không hề che giấu thể hiện ra trước mặt anh, ai ngờ…anh lại có thể xem cô như một con cún, một con cún gọi là đến, đuổi là đi!

Trái tim cô như có một nhát dao lướt qua, giống như cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nhìn rõ một số sự thật nào đó, ánh mắt cô rất yếu đuối.

“Đồ khốn, anh cút đi cho tôi!” Cô thật sự nổi giận rồi, cô vung tay lên rồi cố hết sức thoát ra.

Anh lạnh lùng hít một hơi, thô bạo ôm chặt lấy cô không để cô nhúc nhích rồi thấp giọng uy hiếp: “Đừng động đậy, nếu không ngay tức khắc tôi sẽ cưỡng bức cô!”

Mấy đầu ngón tay cô cứ lành lạnh.

“Bắc Minh Quân, anh khốn kiếp! Rốt cuộc anh xem tôi là gì…”

Cô tấn công như một con sư tử nhỏ, tay đấm chân đá, cú nào cũng liều mạng, anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Hai người vật lộn, rất nhanh chóng đã dính chặt lấy nhau.

Uể oải một lúc lâu, cuối cùng vẫn là anh giữ chặt lấy cô.

Ánh mắt anh lướt qua một tia ảo não, anh khẽ gầm lên: “Trong lòng cô nghĩ là cái gì thì là cái đó!”

Cô thở hồng hộc rồi bật cười lạnh lùng: “Cún sao? Xem tôi là cún sao? Một con cún như món đồ chơi?”

Khuôn mặt anh u ám, anh im lặng.

Cô xem như anh ngầm thừa nhận. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Loảng xoảng một tiếng, hình như có âm thanh tiếng gì đó vỡ vụn.

Cô cười, một nụ cười thê lương.

Cái gì mà một nhà bốn người? Hoàn toàn là cô vọng tưởng.

Suýt nữa cô đã đắm chìm vào sự dịu dàng của anh, suýt nữa cô đã tưởng mình chính là cô gái mà anh cưng chiều, suýt nữa cô…thật sự suýt nữa đã…

Nhưng thật ra đều chỉ là một niềm hy vọng xa vời.

Từ đầu đến cuối anh vẫn là tên Bắc Minh Quân đó, một Bắc Minh Quân vô cùng lãnh khốc…

Tất cả cứ như lại quay về điểm xuất phát.

Sau khi về lại từ bờ biển vàng ươm của biển Địa Trung Hải, hai người cứ như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh.

Ngày hôm sau, bọn họ liền từ Tây Ban Nha bay về nước.

Lúc xuống máy bay thì xe của Hình Uy đã đợi từ trước

Bắc Minh Quân làm mặt lạnh và im lặng bước vào xe, Cố Tịch Dao xách theo túi hành lý, bướng bỉnh đứng ở bên ngoài sân bay đợi xe taxi.

“…Cô Cố, cô không lên xe sao?” Hình Uy tất nhiên là nhận ra được có gì đó sai sai, ông ta e dè hỏi một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.