Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 316



Chương 316

“A…”

Chợt bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo và quyến rũ của anh: “Cố Tịch Dao, có vài thứ cô nhất định phải làm cho rõ ràng, cô làm bảo mẫu, không sai, nhưng mà cũng không phải chỉ là bảo mẫu của con trai tôi.”

Cô rùng mình một cái.

“Anh có ý gì hả?”

“Ý trên mặt chữ, nghe không hiểu à?” Dứt lời, cánh tay mạnh mẽ của anh dễ dàng kéo cô vào lòng ngực, rồi sải bước đi về phòng ngủ lớn của mình.

Cố Tịch Dao vùng vẫy theo phản xạ: “Anh nói rõ ràng cho tôi đi! Bắc Minh Quân! Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ hứa làm bảo mẫu cho con trai của anh thôi.”

“Hừ, tôi cũng cần một người bảo mẫu.” Anh nói một cách lạnh lùng và thoải mái.

Cổ tức giận đến nỗi ngực muốn phun máu, trừng to mắt, lửa giận xông thẳng lên đầu: “Khốn nạn, ai muốn làm bảo mẫu cho anh chứ? Anh buông tôi ra ngay…”

Cô vẫn còn chưa quên, người đàn ông này đã từng làm gì với cô trong chiếc xe Hummer bọc thép trước đó.

Cô ôm hận rất lâu!

Anh mơ tưởng là cô sẽ hầu hạ anh à!

Đưa tay ra, móng tay của cô giơ lên.

Vặn lấy lỗ tai của anh nhào nắn một trận.

“Hít…” Anh đau đến nỗi hút một ngụm khí lạnh, vội vàng buông một cái tay ra để ngăn đòn tấn công của cô lại: “Cái đồ điên này.”

“Anh mà không buông tôi ra, tôi sẽ điên dữ dội hơn nữa đó.” Cô cắn răng, há mồm ra liền cắn xuống cánh tay của anh.

“A…” Anh đau đớn kêu lên một tiếng: “Cố Tịch Dao, dừng lại…”

Cô không dừng đó, cô cắn thật chặt.

Anh vẫn kiên trì không chịu buông tay.

Hai người bọn họ cứ dây dưa đánh nhau cả một đường như vậy, giương nanh múa vuốt, tóc tai lộn xộn không chịu nổi, vô cùng thê thảm…

Cạch. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thẳng cho đến khi cửa phòng ngủ bị anh trở tay đóng lại.

Trận chiến này rốt cuộc lấy việc Cố Tịch Dao bị mạnh hiếp yếu mà kết thúc.

Cố Tịch Dao bị anh vung tay một cái ném mạnh lên trên giường, vật nhau cả một trận, tóc tai của cô bù xù, mệt mỏi thở hồng hộc…

“Khốn nạn, rốt cuộc là anh muốn như thế nào hả?”

Bắc Minh Quân cau mày nhìn một hàng dấu răng ở trên cánh tay, người phụ nữ này là chó hả, còn hung dữ hơn cả anh nữa.

“Tôi ngược lại còn chưa có hỏi cô, trước đó không phải còn khóc lóc la hét, một bộ dạng hận không thể giết chết tôi, tại sao đột nhiên lại chạy đến cửa chứ?” Hai tay của anh vòng lại, đứng ở bên cạnh giường, nhìn từ trên cao xuống người đang nằm ngửa ở trên giường.

Mái tóc đen nhánh tản ra trên cái giường tuyết trắng, da thịt trắng nõn bởi vì mới đánh nhau mà trở nên hồng hào.

Một đôi mắt trong veo sáng ngời hung hăng trừng anh, đẹp đến nỗi phát ra lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.