Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 322



Chương 322

Cô nhìn con trai mình một chút, hốc mắt nóng lên: “Khởi Hiên… Năm năm này, anh có biết em đã trả qua những gì không? Sao anh có thể chắc chắn rằng Cố Tịch Dao của năm năm sau vẫn là Cố Tịch Dao mà anh thích kia? Em thật sự không náo. Chỉ là không muốn tiếp tục theo dự án ‘Ánh’ này… em quá mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, mà anh còn có tiền đồ tốt đẹp, cần gì phải lãng phí trên người em?”

“…” Khởi Hiên im lặng trong điện thoại.

Cố Tịch Dao dường như có thể nghe thấy sự đau buồn ở đầu dây bên kia.

Nếu như vận mệnh có thể làm lại, cô hi vọng có thể nắm chặt tay Khởi Hiên, không muốn buông ra.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cô đã có hai đứa con, trước khi các con chưa được hạnh phúc, cô có tư cách gì để bàn đến hạnh phúc của mình?

Cũng chính là vì Khởi Hiên quá hoàn hảo, cô mới không muốn chậm trễ tuổi xuân của anh ta thêm nữa, không muốn lãng phí năm tháng thời gian của anh ta, anh ta đáng để có được một người phụ nữ tốt hơn…

“Khởi Hiên…” Cô vừa định mở miệng.

Nhưng anh ta vội vàng ngắt lời: “Đừng tùy tiện đưa ra quyết định này, Tịch Dao! Hãy cho tôi một chút thời gian, được không? Tôi sẽ cho em biết, tôi mới là lựa chọn tốt nhất của em!”

“Khởi Hiên ——” tút tút tút.

Anh ta đã cúp điện thoại.

Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hơi giật mình một chút, cô lờ mờ cảm thấy trong lời nói của Khởi Hiên còn có điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không đoán ra được.

Lại ngước mắt lên, đôi mắt đen sáng ngời của Trình Trình đã nhìn về phía cô.

“Sao vậy?” Cô sờ lên mặt mình, cười ấm áp: “Nhìn mẹ như vậy, có phải trên mặt mẹ có gì bẩn không?”

Trình Trình yên lặng lắc đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ không thích ba sao?”

Trái tim cô run lên, hơi bất ngờ nói: “Tại sao con lại hỏi như vậy?”

“Lúc mẹ gọi điện thoại, dáng vẻ rất dịu dàng. Hoàn toàn không giống với lúc mẹ nói chuyện cùng ba.” Trình Trình tâm tư cẩn thận, rõ ràng là đã nhận ra từ lâu.

Cô yếu ớt thở dài, trước đó bởi vì không biết Trình Trình đóng giả Dương Dương, cho nên mới ở trước mặt con trai mắng chửi và kể không ít chuyện khốn kiếp của Bắc Minh Quân.

Có lẽ là do cốt nhục bẩm sinh. Cô biết, trong lòng Trình Trình vẫn rất yêu ba của cậu.

Bằng không, những năm gần đây, con trai cũng không cố gắng làm tất cả chỉ vì anh ta, vì muốn ánh mắt của ba nhìn mình một chút!

Cảm giác đau lòng đi qua, cô để điện thoại xuống, đi đến bên cạnh con trai, thân mật ôm: “Trình Trình muốn thế nào?”

Trình Trình cắn cắn bờ môi nhỏ, suy nghĩ một hồi.

Sau đó, thân thể nhỏ bé trượt ra khỏi ngực Cố Tịch Dao thùng thùng chạy vào trong phòng.

Tiếng xột xoạt giống như đang lục lọi.

Một lát sau, cậu bưng một tập tranh lon ton trở về.

Thở hồng hộc đem tập tranh đưa tới trước mặt mẹ, trên gương mặt nhỏ vốn không có cảm xúc, lúc này lại trở bên hồng nhuận, vẻ mặt non nớt nói: “Ở đây, là thứ Trình Trình muốn….”

Cố Tịch Dao nhận tập tranh con trai đứa tới, lật ra từng trang từng trang…

Trái tim theo từng bức tranh, càng ngày càng gấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.