Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 455



Chương 455

“Ài, Bắc Minh Tư Trình…” Dương Dương không kịp ngăn cản, thì đã thấy Trình Trình chạy đến cửa, bàn tay đang nắm chặt nắm cửa.

“Cạch” một tiếng.

Cửa được mở ra.

Vẻ mặt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại ngập tràn sự mong chờ của Trình Trình khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước cửa liền biến thành thấy thất vọng…

“Hi! Cục cưng nhỏ bé Dương Dương, hôm nay sao lại mở cửa nhanh vậy chứ?” Vân Chi Lâm đứng ở bên cửa, một tay đút vào túi, nhìn Trình Trình, như phát hiện ra một lục địa mới: “Ái chà chà, nhóc con hôm nay cũng đẹp trai quá nhỉ? Nếu như chú không nhìn nhầm, nhóc đang mặc một bộ quần áo phiên bản giới hạn…”

Vừa nói, Vân Chi Lâm vừa không khách sao đưa tay ra, sờ vào quần áo của Trình Trình.

Dương Dương mất khống chế tự vỗ trán mình, mẹ có chìa khóa, sao phải gõ cửa chứ? Huống chi, mẹ sẽ không bao giờ gõ cửa như vậy…

Dương Dương thầm thở dài một hơi, vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cậu chỉ có thể chui vào cái tủ lạnh lạnh lẽo kia thôi…

Aiya, cậu sắp trở thành một cây kem rồi, cậu có thể tự ăn mình luôn được không?

Trình Trình không vui nhíu mày, lùi lại phía sau, tránh khỏi bàn tay của Vân Chi Lâm. Người này có vẻ rất thân với Dương Dương, nhưng Trình Trình không quen anh ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy thì mời về.”

Nói xong, Trình Trình đưa tay ra định đóng cửa lại.

“Ấy ấy ấy…” Vân Chi Lâm nhanh chóng chèn một chân vào: “Dương Dương sao vậy? Không hoan nghênh chú sao? Hay là ai khiến cháu tức giận rồi??”

Vân Chi Lâm vừa nói, vừa cúi xuống bế Trình Trình lên, tiện thể đi vào trong nhà.

“Cạch” một tiếng, anh ta móc chân đóng cửa lại.

“Thả tôi xuống.” Trình Trình lạnh nhạt nói.

Vân Chi Lâm nhướng mày thắc mắc, cẩn thận quan sát Trình Trình: “Ấy, hôm nay hình như cháu hơi lạ thì phải! Sốt rồi à?”

Anh ta đưa tay ra, Trình Trình né đi theo phản xạ.

Vân Chi Lâm chỉ có thể đặt cậu xuống, cười cười chọc vào mũi cậu: “Có phải chú Chi Lâm khiến cháu không vui rồi hay không? Ài, cháu nhìn xem, chú mang đồ ăn ngon đến nè, mau, mau cười một cái nào!”

Vân Chi Lâm vừa nói, vừa giơ cái túi trong tay mình lên.

Trình Trình nhướng mày, hóa ra anh ta tên là Chi Lâm: “Ừm, cảm ơn chú đưa đồ ăn đến, đặt xuống đi, chú có thể đi rồi.”

Cậu nhóc vừa nói xong, Vân Chi Lâm liền kinh ngạc, nhíu mày cẩn thận quan sát Trình Trình, sau đó nghiêm túc nói: “Cháu không phải Dương Dương!”

Tim Trình Trình lỡ mất một nhịp, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Chi Lâm.

Cậu và Dương Dương giống hệt nhau như cùng một khuôn đúc ra, người nhà họ Bắc Minh sở dĩ không thể phân biệt được cậu và Dương Dương, bởi vì không có ai dám tin là trên đời này ngoại trừ Trình Trình cậu ra còn có một đứa trẻ trông giống hết cậu.

“Mau nói! Cháu rốt cuộc là ai?” Vân Chi Lâm lại hỏi một lần nữa, ánh mắt nhìn Trình Trình như nhìn kẻ trộm.

Ngay lúc Trình Trình cảm thấy Vân Chi Lâm sẽ nói ra lời gì đó khiến cậu cảm thấy kinh ngạc thì Vân Chi Lâm đột nhiên như một tên thần kinh, lẩm bẩm mấy câu như đạo sĩ: “Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh! Không cần biết ngươi là yêu ma quỷ thần từ đâu, hãy mau chóng rời khỏi cơ thể của Dương Dương! Nếu không ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình, ú ma li ma li…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.