Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 513



Chương 513

“Mẹ ơi, rải hạt giống là sao ạ?”

“Chờ con lớn lên sẽ biết.”

Cố Tịch Dao cười nói, sau đó thu mắt lại, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt trong sáng…

Trong lòng run lên!

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông điển trai đeo balô, đầu đội mũ lưỡi trai đang ngồi trước mặt cô!

Dương Dương nhìn theo tầm mắt của mẹ, sau đó mở miệng nói: “Chào, anh đẹp trai, sao anh cũng ở đây vậy?”

Khởi Hiên khiếp sợ nhìn Cố Tịch Dao và Dương Dương, ánh mắt ngưng lại.

Anh không phát hiện ra, ngay cả miệng anh cũng đang run lên.

Hiển nhiên, anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Dương Dương và cô.

Cố Tịch Dao không ngờ rằng sẽ gặp được Khởi Hiên trên máy bay, sau khi cô bình tĩnh lại thì nhìn anh cười nói: “Ừm… Khởi Hiên, sao anh lại ở đây?”

Một lúc lâu sau, Khởi Hiên mới hắng giọng, lấy lại tinh thần, lắp bắp nói…

“Tịch Dao… bé… bé gọi em là mẹ sao?”

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Dương Dương đã nhe răng đáp, đôi mắt to tròn chứa đựng ý cảnh cáo: “Đúng nha, không lẽ anh muốn em kêu mẹ là chị dâu của anh đẹp trai sao? Không có cửa đâu, anh đẹp trai, đời này anh cũng không thể theo đuổi được mẹ em đâu, mau gọi mẹ em là thím hai đi…”

Một câu “thím hai” đã làm cho sắc mặt Khởi Hiên tái nhợt.

“Im lặng!” Cố Tịch Dao nhéo mặt Dương Dương: “Con nít không được ăn nói bậy bạ!”

Khởi Hiên vẫn chưa hết khiếp sợ, nhìn gương mặt ngây thơ của Dương Dương, gương mặt gần như không có gì khác biệt với Bắc Minh Tư Trình, cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó: “Tịch Dao, cậu… cậu bé không phải Trình Trình, đúng không…”

Bởi vì lúc nãy anh vừa nghe đứa bé này nói là đi tìm Bắc Minh Tư Trình gì đó.

Cố Tịch Dao thầm than, không ngờ rằng bí mật cô đã che giấu bấy lâu nay, lại bị người họ Bắc Minh phát hiện ra.

Tuy rằng…

Người này là Khởi Hiên.

Cô áy náy nở nụ cười: “Khởi Hiên, chuyện này nói ra thì dài lắm. Bé đúng là không phải Trình Trình, bé là Dương Dương. Dương Dương mau chào chú đi, nào?”

Dương Dương chu miệng, không tình nguyện nói: “Anh Khởi Hiên”

Mặt Khởi Hiên chợ thay đổi, tiếng anh này của Dương Dương, giống như phán tử hình cho anh vậy, đau thấu tim gan.

“Tịch Dao…” Giọng nói anh nghẹn ngào.

Cô mím môi xấu hổ cười cười, lập tức chuyển chủ đề, hỏi: “Đừng nói chuyện của em. Anh thì sao? Không phải hôm nay là đám cưới của anh sao?”

Lúc nãy trong lúc vô tình cô nghe ông cụ Bắc Minh nói như thế.

Khởi Hiên chua xót lắc đầu, lập tức ngồi xuống hàng ghế song song với hai mẹ con, thả balo xuống, làm ra vẻ thoải mái mà nói: “Anh trốn không kết hôn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.