Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 595



 

Chương 595

Có lẽ cô nói đúng, từ khi anh ta biết được cô là người phụ nữ của Bắc Minh Quân thì đã xác định hai người không thể làm người yêu…

Từ đầu đến cuối anh ta đơn phương mơ một giấc mơ.

Chỉ thế thôi…

Bầu trời đêm đầy sao.

Sau khi Bắc Minh Quân thắng kiện, đa số thời gian trong nhà Bắc Minh có bầu không khí đông cứng, mây đen bao phủ.

Vô cùng yên tĩnh.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cậu chủ nhỏ Dương Dương, cầu xin hai người đừng tuyệt thực nữa…” Quản gia Vương đã khuyên đến miệng mọc thành kén, vẫn không khuyên nổi hai cậu chủ nhỏ.

Trình Trình yếu ớt nằm trên giường, môi tái nhợt.

Dương Dương trợn mắt, lần này mặc kệ bụng đói kêu lên nhưng cậu nhóc rất kiên quyết: “Không có mẹ thì chúng tôi chết đôi còn hơn!”

Ông cụ Bắc Minh là Bắc Minh Chính và Giang Tuệ Tâm canh giữ ở ngoài cửa phòng, lại vội vừa lo.

“Bác sĩ Trần có tới không! Mau đi thúc giục! “Giang Tuệ Tâm nói.

“Bà chủ, bác sĩ Trần nói trên đường kẹt xe nên sẽ đến trễ một chút.”

“Vậy Quân đâu? Không thông báo sao?”

“Cậu hai… Không gọi được cho cậu hai…”

Ông cụ Bắc Minh tức giận đến mức bốc khói: “Thằng khốn! Tên nhóc thối đó giành lại đứa bé rồi mặc kệ sao!”

“Nhưng, vậy phải làm sao bây giờ, nếuTrình Trình và Dương Dương tiếp tục không ăn uống cũng không phải là cách… ” Giang Tuệ Tâm không đành lòng nói, bọn nhỏ được như ý nguyện trở lại nhà họ Bắc Minh, nhưng trái tim lại trên người của mẹ tụi nó…

Ông cụ Bắc Minh cau mày im lặng một lúc lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định ——

“Tuệ Tâm, bà mời Cố Tịch Dao đến đây, để cô ta thuyết phục hai đứa nhỏ.”

Giang Tuệ Tâm ngẩn ra: “Nhưng…”

“Đừng do dự! Làm theo lời tôi nói!”

Trình Trình và Dương Dương tuyệt thực nên Giang Tuệ Tâm không còn cách nào khác, vẫn đi tìm Cố Tịch Dao.

Lúc này, Cố Tịch Dao đã chuẩn bị xong hành lý.

“Cô…” Giang Tuệ Tâm hiển nhiên bất ngờ, nhìn hành lý của cô và căn phòng dọn dẹp sạch sẽ: “Cô muốn rời khỏi đây?”

Cố Tịch Dao sửng sốt một chút, sau đó nhún vai: “Phải. Như bà mong muốn.”

“…” Trong lòng Giang Tuệ Tâm có chút phức tạp, bà từng muốn Cố Tịch Dao rời đi, nhưng đến lúc này: “Cô nỡ bỏ Trình Trình và Dương Dương sao?”

Cố Tịch Dao khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Bà Bắc Minh sẽ cho tôi có cơ hội không nỡ bỏ sao?”

Giang Tuệ Tâm nghẹn lời.

Cố Tịch Dao chợt xoay người, lại thu dọn hành lý.

Giang Tuệ Tâm im lặng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Sau khi hai đứa nhỏ biết cô thua kiện thì tuyệt thực mấy ngày, nếu tiếp tục như vậy thì tôi sợ bọn nhỏ sẽ xảy ra chuyện… “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.