Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 597



Chương 597

“Mẹ cũng phải đồng ý với tụi con, nghỉ ngơi xong rồi thì phải nhanh chóng tới tìm chúng con…”

“Mẹ nhất định phải đón Dương Dương trở về… Dương Dương chán ghét ba người chim…”

“Được…”

Từ đó về sau, hai anh em mong chờ mẹ nghỉ ngơi xong sẽ tới tìm bọn họ, nhưng không ngờ đợi một năm lại một năm nữa…s

Bắc Minh Quân lảo đảo ra khỏi quán bar.

Anh đã không nhớ rõ đây là đêm bao nhiêu chật vật như thế…

Hình Uy vội vàng bước xuống xe, đi tới đỡ anh: “Chủ nhân, bà chủ vừa gọi điện thoại tới nói hai cậu chủ nhỏ đã chịu ăn cơm.”

Thần kinh Bắc Minh Quân kéo căng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Thật sao?”

“Đúng vậy. Phu nhân còn nói là vì mời cô Cố qua đó mới khuyên được hai cậu chủ nhỏ.”

Bắc Minh Quân dừng bước!

Con ngươi lập tức sắc bén: “Khốn nạn! Ai cho cô ta cái quyền này, cho phép cô ta đi gặp đứa bé chứ?!”

Hình Uy khẽ thở dài, giống như đoán được chủ nhân sẽ tức giận như thế: “Chủ nhân, bà chủ sợ anh trách cứ nên mới thông báo cho anh một tiếng.”

“Đây là tiền trảm hậu tấu!” Bắc Minh Quân đầy mùi rượu.

“…Bà chủ nói cho dù chủ nhân muốn trách, chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vì cô Cố định lên máy bay vào đêm nay rời khỏi thành phố A.” Hình Uy bình tĩnh kể lại sự thật này.

Bắc Minh Quân bản năng nắm chặt tay lại! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Con ngươi lướt qua bất ngờ, còn có… Ngay cả anh cũng không biết rõ cảm xúc đó, sau đó cắn răng gầm nhẹ ——

“Cô ta chuẩn bị phủi mông đi luôn sao!”

“Chủ nhân, bà chủ nói trước khi cô Cố rời đi, hy vọng anh đối xử tốt với hai đứa nhỏ.”

“Đáng chết! Cô muốn nói gì thì sao không tự mình nói với tôi?!”

Hình Uy thở dài: “Chủ nhân, anh cho rằng với thái độ này của anh, cô Cố có thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao?”

Bắc Minh Quân ngẩn ra, lại bực bội đẩy Hình Uy ra, lảo đảo đi đến bên cạnh xe: “Mẹ nó tôi có thái độ gì? Cô ta còn muốn tôi thế nào? Muốn tôi ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin cô ta đừng đi sao? Hình Uy, cậu cảm thấy có khả năng sao!”

Không ngờ Hình Uy liếc anh một cái: “Chủ nhân, ở tòa án anh lại tàn nhẫn đả kích cô Cố như thế, hơn nữa còn cướp cậu chủ nhỏ Dương Dương, cho dù anh ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin cô Cố đừng đi, chỉ sợ cũng không có khả năng… ”

“Cậu… Khốn nạn!” Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn Hình Uy, thằng nhóc này muốn anh tức chết sao!

Hình Uy hơi cúi đầu: “Cậu chủ, nếu Hình Uy có chỗ mạo phạm thì mong chủ nhân tha thứ. Nhưng Hình Uy có mấy lời không nói không được, chủ nhân có bệnh thích sạch sẽ, trong mắt không chứa được hạt cát, càng không thể chịu đựng bị người ta lừa gạt và vứt bỏ…”

“Mẹ nó, ai nói tôi bị vứt bỏ!” Bắc Minh Quân nổi giận đùng đùng rống lên.

“…Chủ nhân, ngày đó cô Cố vứt bỏ anh, lựa chọn cậu chủ Trình Trình bay đến châu Úc, thậm chí anh phá nát một bức tranh đầy tâm huyết, Hình Uy biết anh thật sự tức giận…”

“Mẹ nó không phải là vứt bỏ!” Anh ảo não gầm nhẹ một tiếng: “Cô ta muốn cùng Bắc Minh Khởi Hiên cao chạy xa bay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.