Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 762



Chương 762

Bắc Minh Quân càng nghe càng tức giận, tức đến sắc mặt tái xanh: “Bắc Minh Tư Dương! Con có gan thì nói lại lần nữa xem!”

Anh sắp phát điên, Cố Tịch Dao đứng thẳng người dậy, chặn trước mặt anh, tư thái ‘anh dám động vào con, bà đây liều với anh’!

Dương Dương giơ bài vị nhân cơ hội chuồn vào trong nhà, Trình Trình theo sát phía sau…

Anh trơ mắt nhìn các con đi vào cái ổ của cô!

Nhưng anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn!

“Được rồi, Bắc Minh Quân! Tuy tôi rất không tình nguyện, nhưng tôi phá lệ nhẫn nhịn để bài vị của anh trong nhà tôi, cho nên anh có thể cút về chỗ đối diện của anh rồi!” Cô lạnh lùng mà mỉa mai: “Nhưng anh đừng có mơ tôi sẽ để cho các con đốt nhang cho anh, để tránh anh ăn nhang ăn đến no không có gì làm, ngày ngày kiếm chuyện dày vò người khác!”

“Cô đừng có mơ!” Đôi đồng tử đen láy của anh chợt trở nên lạnh lẽo: “Bọn nó tuổi nhỏ ngây thơ, không lẽ cô cũng ngây thơ sao? Tưởng rằng một cái bài vị là có thể thay thế tôi sao?”

Thanh âm lạnh lùng vừa dứt, anh đột nhiên khom lưng bế lấy cô!

Hào phóng mà xông vào trong nhà của cô… Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bước vào nhà, tất cả đều như một lẽ dĩ nhiên!

Quân gia uy vũ! Đương nhiên, là tự cho mình uy vũ!

Còn ba mẹ con người ta thì không cho rằng như vậy!

“Á! Bắc Minh Quân, tên vô lại này, anh thả tôi xuống…” Cô đứt hơi khàn tiếng mà gào lên.

Hình Uy thì cẩn thận dè dặt đứng ở bên cạnh cửa, muốn nói lại ngừng, muốn nói lại thôi, thực ra anh muốn hỏi chủ nhân, nếu một nhà bốn người bọn họ cuối cùng đã rắn chuột một tổ, ờm, không, là đoàn tụ rồi, vậy người ngoài cuộc là anh ta, có phải là cũng nên công thành rút thân rồi không?

Mấy lần như vậy, Hình Uy cuối cùng vẫn nhịn lại không nói ra, lặng lẽ đứng ở cửa đếm số…

Dương Dương ôm bài vị trong lòng, cái mũi chó khịt khịt khịt đi thẳng đến phòng ăn—

“Wow, thơm quá… Đã lâu lâu thiệt lâu rồi chưa được ăn đồ mẹ nấu…”

Đây là sự thật của Dương Dương, dù gì thì cũng ở với mẹ năm năm, ăn uống đều theo thói quen của mẹ.

Bây giờ lại được ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức của mẹ, cậu nhóc leo lên ghế, vươn tay định đi bóc món ăn đã nguội đi một nửa ở trên đĩa…

Cái động tác này của Dương Dương, bị Bắc Minh Quân mắc bệnh sạch sẽ không cẩn thận nhìn thấy, theo bản năng buột miệng nói ra: “Bắc Minh Tư Dương! Đi rửa tay sạch sẽ cho ba!”

Lúc này, anh vẫn còn bế Cố Tịch Dao trong lòng.

Cố Tịch Dao sững sờ, sau đó cũng nhìn Dương Dương một cái, cô tán đồng là trước khi ăn cơm phải rửa tay!

Nhưng cô không tán đồng thái độ của Bắc Minh Quân!

“Tên khốn! Anh buông tôi ra! Bọn nó lại không quen chỗ này, cho dù là rửa tay cũng phải là tôi đưa bọn nó đi!”

Mi tâm Bắc Minh Quân chùng xuống, lúc này mới thả Cố Tịch Dao xuống.

Cô vội vàng đi tới, túm lấy cái tay nhỏ của Dương Dương: “Dương Dương, có phải mẹ đã dạy con từ nhỏ là trước khi ăn cơm sau khi đi vệ sinh là phải rửa tay không, hửm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.