Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 769



Chương 769

Cô tiếp tân nhìn ra sự nghi hoặc của cô, lập tức cười nói: “Ha ha, luật sư Vân đã cho tôi xem ảnh của cô trước rồi, còn dặn dò tôi, nếu như cô Cố đến thì tôi lập tức đưa cô đến văn phòng của anh ta. Cô Cố, mời đi bên này—”

Cố Tịch Dao và tiếp tân nữ đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Lúc này, cô mới phát hiện công ty luật của Vân Chi Lâm đã lớn và khí phách hơn hai năm trước rồi. Có thể nhìn ra, hai năm nay Vân Chi Lâm thật sự như Lạc Kiều đã nói, trở thành một trong những luật sư hàng đầu ở Thành phố A.

“Luật sư Vân, cô Cố đến rồi.”

Vừa bước vào văn phòng của Vân Chi Lâm, Cố Tịch Dao liền nhìn thấy Vân Chi Lâm đang vùi đầu nghiên cứu vụ án ở sau chiếc bàn làm việc lớn.

Đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, khiến người ta cảm thấy điều này dường như không nên xuất hiện trên khuôn mặt đẹp như hoa đào của anh ta…

Người đàn ông như vậy, nên bỡn cợt với đời.

Nhưng không ngờ, hai năm trước thua kiện lại khiến cho người đàn ông trước đây luôn cà lơ phất phơ, lại bắt đầu phấn đấu chăm chỉ, hơn nữa còn nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới pháp luật.

Vân Chi Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tịch Dao một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, gật gật đầu với cô tiếp tân—

“Cô có thể ra ngoài trước rồi.”

“Vâng.” Cô tiếp tân mỉm cười rời khỏi.

Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đối mắt nhìn nhau.

Cố Tịch Dao nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, không ngờ vẫn giống hệt như lúc cô đến đây hai năm trước!

“Có phải rất ngạc nhiên tại sao toàn bộ công ty luật này đã mở rộng rồi, nhưng văn phòng của tôi vẫn là bộ dạng ban đầu không?” Khoé môi mỏng của Vân Chi Lâm khẽ nhếch lên, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ bình cà phê, rót cho cô một ly cà phê.

Sau đó quay người, đi tới bên ghế sofa, đặt cà phê lên bàn: “Qua đây ngồi đi.”

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu, đi qua đó ngồi.

Ánh mắt sáng rực của Vân Chi Lâm, nhìn sâu vào Cố Tịch Dao, anh ta trầm mặc một hồi, rồi mới nói—

“Chỗ này sở dĩ duy trì dáng vẻ ban đầu, là bởi vì tôi sợ có một ngày, lúc cô đến tìm tôi, sẽ không nhận ra chỗ nữa…”

Trái tim cô thịch một cái.

Tâm tư của Chi Lâm đối với cô, cô biết, chỉ là không ngờ cách nhau hai năm, anh vẫn…

Thở dài lắc đầu, cô nhíu mày: “Chi Lâm, thật ra lần này Kiều Kiều kêu tôi qua đây…”

Lời của cô còn chưa nói xong, Vân Chi Lâm liền ngắt lời cô, cười khẽ: “Tôi biết, Tiểu Kiều sư muội đã nói qua với tôi rồi. Cô muốn học thêm một chút kiến thức pháp luật, cho dù tương lai có đối mặt với vụ kiện giành con đi nữa, cô hy vọng mình không còn ở trong vị trí bị động nữa…Thật ra cô có biết không, tôi vốn không thiếu trợ thủ…”

Nụ cười Cố Tịch Dao cứng đờ nơi khoé miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.