Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 82



CHƯƠNG 82

Đáng đời tiện nhân Lý Đỉnh Thịnh đó.

Cố Tịch Dao không biết, phàm là những người đã đắc tội với Bắc Minh Quân, đa số đều không có đường sống.

Bắc Minh Quân nhìn lướt qua danh sách các xí nghiệp được chiếu trên màn hình.

Sau đó, anh khẽ gật đầu: “Lần lựa chọn đầu tiên chỉ giữ lại một trăm xí nghiệp.”

Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa lật tập tài liệu mà Cố Tịch Dao đã chuẩn bị lúc trước, ánh mắt sâu thẳm kia chỉ nhìn đúng một cái, gương mặt anh tuấn bắt đầu xuất hiện sự méo mó.

Trong tập tài liệu đó…

Trang đầu tiên, là tấm ảnh Bắc Minh Quân một thân mặc vest đen, đeo một cái kính râm, như một vị vua đi từ trong công ty Bắc Minh thị đi ra, rất hiển nhiên, đây là do một số tạp chí chụp lén.

Vấn đề là, người phụ nữ này lại lấy tấm ảnh đó của anh in ra thành trang đầu tiên của tập tài liệu!

Cô coi tập tài liệu này là album ảnh của anh sao!

Tiêu đề là mấy chữ rất lớn: “TỔNG GIÁM ĐỐC CỦA CUỘC HỌP LẦN NÀY LÀ: BẮC MINH QUÂN!”

Bắc Minh Quân nhăn mặt lại, các đốt ngón tay của anh cũng co chặt lại… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Vâng, tổng giám đốc, trong một trăm xí nghiệp được chọn, trong đó các xí nghiệp ở thành phố A chỉ chiếm ba mươi phần trăm, còn lại bảy mươi phần trăm là của khắp các nơi trên cả nước, ngoài ra, phòng tài nguyên thông tin đã lập báo cáo đánh giá chi tiết cho từng xí nghiệp được lựa chọn…” Vương Khải Nhân bắt đầu thao thao bất tuyệt báo cáo.

Cố Tịch Dao chớp mắt, nhìn đôi môi không ngừng mở ra khép lại của Vương Khải Nhân, đầu cô lại vang lên tiếng “ù ù”.

Từ đầu đến cuối Bắc Minh Quân vẫn luôn cúi mắt, ngón tay liên tục lật các trang tiếp theo…

Trang thứ hai, tiêu đề: “Mục lục nhân viên trong cuộc họp.”

Sau đó, là danh sách các bộ môn cấp cao của Bắc Minh thị.

Rất rõ ràng, đây cũng là những tư liệu của nhân viên được tải xuống từ trang mạng của tập đoàn Bắc Minh thị.

Từ trang thứ ba trở đi, là phần ghi lại chi tiết về tư liệu của từng lãnh đạo cấp cao.

Từ ảnh đến đơn lí lịch, năm làm việc, mức lương, thậm chí đến cả hồ sơ của từng người trong gia đình cũng có.

Bắc Minh Quân càng lật những trang về sau, sắc mặt càng tối đi.

“… Ngoài ra, theo như đơn dự toán bước đầu của phòng tài vụ đưa ra, cùng với các bảng phân tích dữ liệu, công trình Ánh lần này vẫn chưa công khai mời thầu, thì đã gây ra được tiếng vang lớn, khiến cho Bắc Minh thị ở trong một thế thuận lợi, so với số liệu của năm ngoái ở cùng thời điểm, lợi nhuận tăng lên vô cùng khả quan…” Vương Khải Nhân vẫn tiếp tục báo cáo.

Cố Tịch Dao ngồi nghịch dây truyền nước, yên lặng ngồi bên cạnh Bắc Minh Quân, nhưng đôi mắt lanh lợi đã bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi, cô liên tục ngáp… cô sắp ngủ luôn rồi.

Bắc Minh Quân nhíu mày càng chặt, các đốt ngón tay cũng càng trở nên cứng ngắc hơn, nhanh chóng đọc hết tập tài liệu trong tay, nhưng không ngờ, từ trang thứ tư đến trang thứ một trăm mười tám, một tập tài liệu dày như vậy, cũng chỉ là hồ sơ của những người tham gia cuộc họp lần này!

Cho đến khi lật sang trang một trăm mười chín, một tấm ảnh của anh lại một lần nữa xuất hiện trên giấy, đó là cảnh mà anh đang vùi đầu làm việc trong phòng làm việc!

Góc mặt đó của Bắc Minh Quân, rõ ràng là đang nhăn lại.

Lật đến trang cuối cùng, trên một tờ giấy trắng, chỉ có một chữ lớn: “HẾT!”

“… Có thể thấy được, bước đầu của công trình Ánh vô cùng thuận lợi, triển vọng là rất lớn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.