Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 152: Chương 152




Còn một nửa kia, đại khái là đến chết ông nội cũng không yên nổi, dù sao cũng là con của mình.
Mấy năm đầu khi cô cô còn viết thư cho, ba mẹ anh tuy lấy đi gói bưu kiện cô cô cho ông nội, nhưng sẽ để lại thư cho ông.
Chỉ là cô cô không phải quá hiểu biểu lộ tình cảm, cũng không phải kiểu người sẽ viết những tin thường ngày với nội, Chu Trình Ninh tiếp tục nói: "Cô ơi, khi nhỏ cha mẹ con sẽ đưa thư cô viết cho ông nội, nhưng về sau cô không viết thư nữa mà chỉ gửi bưu kiện.

Không có thư, gói bưu kiện lại bị cha mẹ con lấy đi, tin tức về cô liền đứt đoạn với ông, thư mà khi trước cô viết ông nội đều bảo quản rất kỹ, ngẫu nhiên nhớ cô sẽ lấy ra xem, hiện tại con vẫn còn nhớ rõ trước lúc Quyên viết thư cho cô, nội chỉ có 4 phong thư của cô.
Phong đầu tiên là cô viết khi cô mới tới Hoa Đô, phong thứ hai là cô viết khi nội mừng sinh nhật tròn 60, phong thứ 3 là khi cô nói cô muốn kết hôn, sẽ dẫn chồng về nhà, phong cuối cùng là cô nói cô không có cách nào về nhà.
Thật ra thì trước lúc cô kết hôn nội đã có tích cóp tiền rồi, muốn tới Hoa Đô thăm cô, trừ bỏ tiền mua vé xe lửa, dư lại đều cho cô làm sinh hoạt phí, con đi theo nội ra nhà ga mua vé, bọn con cái gì cũng không hiểu, ông nội còn chuẩn bị một bao tải cải trắng với khoai tây, đều là chọn cái đẹp nhất, lúc ấy cho rằng là đến nhà ga trực tiếp mua vé là có thể đi Hoa Đô đó.
Nhưng lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, tiền bị trộm đi rồi, ông nội không còn tiền nữa, bọn con đã xin giúp đỡ với rất nhiều nhân viên công tác, kết quả vẫn là không tìm tiền về được, khi đó ông nội còn khả năng làm việc, chỉ muốn tích cóp tiền mang tới cho cô, nhưng tiền mất rồi, cũng không thể gặp cô.
Con với nội đành phải mang theo cải trắng và khoai tây về nhà, ông nội còn an ủi con nói về sau còn có thể tích cóp được tiền."
Chu Trình Ninh ngại nói lúc ấy ông nội cảm tạ nhân viên công tác đã hỗ trợ, nói may mà đứa nhỏ không bị trộm đi.
Khi về nhà nội cũng vẫn là nói như vậy, chỉ là đoạn thời gian kia ông như si ngốc vậy, mỗi ngày đều phải nói rất nhiều lần.
Tiền là ông nội tích cóp, chính Chu Trình Ninh còn nhỏ tuổi, không có tiền, tuy rằng rất khổ sở vì rớt tiền, nhưng lúc ấy rất khó thể hội được sự tuyệt vọng của nội, nhưng từ sau khi anh bắt đầu tích cóp tiền kiếm được ấy, anh có thể thể hội cảm thụ của nội rồi.
Dù cho lời anh nói rất dài, mọi người đều vẫn đang an tĩnh nghe anh nói, không ai cắt ngang.
Từ Hương Quyên chưa từng nghe về trải nghiệm này của A Ninh với ông nội, trước kia cô luôn cảm thấy A Ninh là vì mất màn thầu bị đói, nên mỗi lần ngồi xe lửa đều khẩn trương chết được, rất không cần thiết, thì ra còn có một tầng nguyên nhân từ ông nội.
Đời trước sau khi cô cô rời nhà, thẳng đến khi nội qua đời cũng chưa từng trở về.
Chu Trình Ninh nói xong, Từ Hương Quyên nhìn thấy hốc mắt cô đã đỏ, mở miệng: "Cô ơi, từ nhỏ A Ninh đã sống với nội, chuyện của nội anh ấy biết khá rõ ràng, về sau nếu cô có gì muốn hỏi, có thể trực tiếp hỏi A Ninh......!Lúc này cũng không còn sớm, bọn con không quấy rầy cô nghỉ trưa nữa vậy."
Thấy vợ nhìn chằm chằm chăn nói không nên lời, Tống Vệ Lực xách mấy rổ trái cây với trứng gà trên tủ đầu giường xuống muốn đưa cho nhà Từ Hương Quyên: "Hôm nay vất vả mấy đứa tới một chuyến, mang mấy cái này về nhà đi, chất đống chỗ này bọn dượng cũng ăn không hết."

"A Ninh, nhận lấy đi." Từ Hương Quyên thì thật không có khách khí với dượng.
Đồ rất là nhiều, chất chồng bên nhau, đến lúc đó nát rồi cũng phải vứt.
Chu Trình Ninh được vợ đồng ý rồi mới nhận lấy đồ dượng đưa cầm trong tay.
"Ngưu Ngưu." Lúc sắp đi, thấy Ngưu Ngưu không nhích được mấy bước mà còn nhìn chằm vào một đống trái cây trứng gà trên mặt đất, Từ Hương Quyên gọi nhóc một tiếng.
Tống Vệ Lực: "Ngưu Ngưu thích cái gì, liền lấy trong này đi, con nít thích mà, người lớn không tiện ngăn đón nha."
Ngưu Ngưu: "Ông dượng, là túi chườm nóng, cho chú họ."
Ngưu Ngưu đã chú ý tới trong đống đồ trên mặt đất có đồ nhà mình, nhóc sợ chú họ không thấy được, sau đó bị ông dượng dùng để tặng người.
Chú họ cũng chưa có nhìn kỹ đâu, chắc chắn không biết là của nhà nhóc.
Hơn nữa nhóc cũng không biết được liệu chú họ có thích túi chườm nóng hay không......!Chú họ nhất định thích, cho nên không thể tùy tiện tặng người!
Từ Hương Quyên vốn dĩ cho rằng Ngưu Ngưu nhìn trúng thứ gì trên đất muốn lấy đi, đang muốn nhíu mày giáo dục đây, nghe Ngưu Ngưu nói xong, cảm xúc tức giận lập tức biến mất: "Thằng bé nói muốn tặng chú họ túi chườm nóng, con liền bỏ thêm 2 cái túi chườm nóng, còn có thêm một bó lạp xưởng, 3 hũ sa tế, một hũ lá trà.

Sa tế thì Bình An có thể mang tới trường ăn, thêm ít chút thì không phải quá cay, dượng với Bình An nếu muốn ăn sủi cảo cũng có thể pha sa tế với dấm ăn."
Qua Qua: "Ông dượng, sa tế rất thơm, nhà bọn con đều thích."
Nếu đã nhắc tới quà tặng nhà họ, Ngưu Ngưu cứ vậy mà yên tâm đi lục quà ra, lục ra 2 cái túi chườm nóng.
Ngưu Ngưu: "Vốn dĩ đều cho chú họ."
Tống Bình An: "Giờ thì sao?"
"Hiện tại, chú họ một cái, bà cô một cái." Ngưu Ngưu chia một cái cho chú họ, lại đưa một cái cho bà cô.

Chu Thốn Tâm nhận lấy túi chườm nóng Ngưu Ngưu đưa, bởi vì vừa rồi nghe cháu trai nói xong, có xúc động rơi lệ, giờ mắt với mũi đều thấy chua xót đây, sợ mở miệng nghẹn ngào, mất mặt trước mặt mấy đứa nhỏ, bèn dứt khoát chưa nói cảm ơn.
Tống Bình An nói cảm ơn với Ngưu Ngưu thay mẹ mình.
Thấy chú họ với bà cô thu túi chườm nóng rồi, tâm sự của Ngưu Ngưu đã xong, có thể yên tâm về nhà với ba mẹ rồi, trước lúc về nhà còn muốn nói: "Túi chườm nóng là chị nói tặng, túi chườm nóng là ba mua, vỏ bọc len sợi là con chọn, mẹ làm."
Không tính ba và mẹ, công lao lớn nhất là thuộc về chị, chọn vỏ bọc cũng là chị nhường cho nhóc chọn, nhóc không có nói chọn vỏ bọc là chị bảo nhóc chọn, vì ba mẹ và chị đều có, duy độc không có nhóc, ngượng ngùng ghê lắm.

Truyện Bách Hợp
Qua Qua bảo em trai chọn là vì chính bé thấy khó lựa chọn, cái này cũng muốn giữ lại, cái kia cũng muốn giữ, bèn dứt khoát bảo em trai chọn, chính mình cũng nhắm mắt.
Bình An nghe thấy vỏ bọc len sợi còn khó hiểu, nhìn mà nhìn nhìn lại túi chườm nóng, cậu hiểu rồi, là lớp vỏ bọc len bên ngoài này.
Một nhà bốn người đi rồi, Tống Vệ Lực cảm khái nhà bọn họ có tâm, tìm cái cớ dẫn Bình An ra ngoài, trước lúc ra còn đóng cửa lại.
Phòng bệnh đã không có ai, Chu Thốn Tâm rốt cuộc là không nhịn được, lã chã rớt nước mắt.
...
Tình trạng mà Từ Hương Quyên nghe được từ trong miệng thím hàng xóm ngày đó có chút lệch lạc so với tình huống thực tế của cô cô, cô cô thật đúng là tinh thần căng thẳng trong trạng thái áp lực lớn, nghỉ ngơi không đủ, thân thể cố chống hồi lâu, trước lúc gãy xương trừ bỏ mệt nhọc quá độ ra không có bệnh gì khác.
Nhưng chính là sau khi làm phẫu thuật thì thân thể không tốt, nghỉ ngơi không tốt dẫn tới sức miễn dịch giảm xuống, cảm mạo nặng, bị hôn mê mấy ngày, ý thức không rõ, dạo ở quỷ môn quan một chuyến.
Từ Hương Quyên hoàn toàn làm liên tục, trừ bỏ tiệm cơm, cao ốc bách hóa, còn sẽ đi bệnh viện đưa canh mình nấu cho cô cô.
Cô cô rất thích canh cô nấu, cô không có thời gian đi bệnh viện cố định, chỉ là mỗi lần đi đều sẽ nói với cô cô là lần sau khi nào tới.
Biết cô muốn tới vào hôm này, dượng đều không mua cơm trưa cho cô cô.

Từ sau khi A Ninh nói một đoạn rất dài với cô cô vào lần đầu tiên nhà bọn họ tới thăm bệnh, cô cô đã đáp ứng đề nghị về quê ăn tết của dượng.
Phải về nhà, mỗi ngày cô cô đều sẽ phối hợp an bài của dượng, ông muốn bà đi hướng đông hai bước, bà tuyệt đối sẽ không sải bước về hướng tây.
Lúc Từ Hương Quyên đưa canh có thấy cô cô đang viết thư, vài tờ trắng, mà tờ cô cô viết kia cũng chỉ được hai hàng chữ.
Có thể đoán được là cho ông nội, chỉ là bà không biết nên viết như thế nào để cho đầy mấy tờ giấy.
Mặc kệ là viết như thế nào, Từ Hương Quyên đều cảm thấy cô với dượng đã từng người từ bận rộn chuyển thanh nhàn rồi, còn cái người "Đại rảnh rỗi" cô đây ngược lại là lu bù lên.
Buổi tối nhìn thấy vợ lại đang khâu quần nút quần jean, Chu Trình Ninh: "Lại đang khâu cúc áo nữa, dứt khoát đeo thắt lưng đi, gầy xuống nữa chắc em mặc được quần của Qua Qua luôn quá."
Quần jean khá dày, Từ Hương Quyên rất phí sức mới có thể dùng kim xỏ qua, chờ xuyên ra được vải rồi mới mở miệng: "Không có thắt lưng thích hợp, cũng không muốn đeo thắt lưng, dứt khoát hủy đi một cái cúc khâu dư rồi lại dịch sang phải, không phí sức mấy."
Nếu mà để cô xài thắt lưng, vậy phải yêu cầu khoan lỗ khác thêm, rốt cuộc mức lỗ vòng eo nhỏ nhất của người ta với cô mà nói là rộng thùng thình, ngày thường cô cũng không thích đeo thắt lưng.
"Lại dời qua nữa, thế phải trực tiếp hủy luôn khóa kéo rồi."
Từ Hương Quyên: "Gỡ luôn khóa kéo cũng không có gì, em đều dời qua hết, có thể che khuất, huống chi không có gỡ mà."
Gần đây đích xác gầy rồi, mà ăn cũng không ít mà.

Có thể là vận động nhiều, chạy khắp nơi, chạy riết người nó gầy.
Qua Qua: "Mẹ, mẹ phải ăn nhiều một chút, không ăn nhiều vào sẽ liền biến thành học sinh tiểu học."
Tuy hiện tại đang mùa đông, nhưng mẹ gầy xuống Qua Qua cũng có thể nhìn thấy cảm giác được.
Ngưu Ngưu: "Đúng! Mẹ phải ăn nhiều, không ăn nhiều về sau ba phải đón đưa 3 học sinh tiểu học."
Chờ mẹ biến thành học sinh tiểu học, nhóc chắc chắn đã là học sinh tiểu học, Ngưu Ngưu nghĩ thế đấy.
Từ Hương Quyên dở khóc dở cười: "Mẹ sẽ không biến thành học sinh tiểu học, ngày mai liền ăn nhiều thêm nửa chén cơm."
Năm nay không có biện pháp về sớm, một là cô nghĩ có thể kiếm nhiều chút liền kiếm nhiều chút, hai là lần về nhà này dượng quyết định ngồi máy bay, bảo nhà bọn họ không cần phải lo vụ vé máy bay, để dượng giải quyết.
Tình huống hiện tại của cô cô đã ổn định, đã có thể ngồi máy bay.

Tuy rằng đã là năm 1990, nhưng vé máy bay khó mua, cứ việc cũng chả bao nhiêu người đi máy bay, nhưng trong nước cũng còn không có được mấy công ty hàng không, nên giá khá cao.
Mà ít người đi máy bay, tiền là thứ nhất, đi máy bay đắt hơn xe lửa quá nhiều mà.
An toàn thứ hai, có tiền cũng không dám ngồi, nếu thật xảy ra tai nạn rơi máy bay trên không, ấy là không có khả năng còn sống.
Từ Hương Quyên không nghĩ nhiều như vậy, cũng là da mặt dày ứng lời dượng, không tiêu tiền lại tiết kiệm thời gian về nhà.
Ngưu Ngưu vẫn là tương đối nghiêm cẩn, nghiêm cẩn đến mỗi một bữa cơm: "Bữa sáng dùng thêm nửa chén cháo, bữa trưa ăn thêm nửa chén cơm, bữa chiều ăn thêm nửa chén mì, mẹ phải ăn rất nhiều giống như ba thì mới sẽ không gầy."
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu có ý gì? Ba quá béo phải không? Hay là nói ba vẫn luôn không gầy xuống đúng không, con nhìn xem cái bụng nhỏ của chính con kìa, bụng ba là cơ bắp, của con là thịt mỡ."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, đừng có ầm ĩ với Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu, bụng của con nít đều là thịt thịt, không phải chỉ mình con, lớn lên rồi bụng mới có thể thu nhỏ lại."
Ngưu Ngưu: "Bụng ba là thịt gà, có thể ăn, mẹ đói bụng liền ăn bụng ba."
Thật ra thì Ngưu Ngưu biết cơ bắp là cái gì, rốt cuộc nhóc tắm với ba mà, biết bụng ba là thế nào, bụng nhóc là thế nào.
Nhóc cũng muốn giống như ba vậy, bụng là từng khối từng khối, thêm lên vài khối cơ bắp.
Nghe con trai nói xong, mặt Chu Trình Ninh hơi nóng: "Mẹ muốn ăn liền bò lên gặm một ngụm."
Ngưu Ngưu: "Mùa đông quá lạnh, nếu không tắm rửa thì không thể lộ bụng ra, mẹ, chờ thời tiết ấm áp lên lại ăn thịt gà, bằng không mùa đông lạnh, ba xốc quần áo lên phải tiêu chảy."
Bụng vẫn là phải bảo vệ tốt.
Chế tạo không khí chính là Ngưu Ngưu, mà phá hư không khí cũng Ngưu Ngưu.
"Ăn trong chăn là được rồi." Lại không phải thật sự đưa đồ ăn lên giường, Qua Qua cảm thấy hoàn toàn có thể.
Từ Hương Quyên đại khái có thể biết được lúc này trong đầu A Ninh đang chứa tư tưởng nguy hiểm gì, lấy bất biến ứng vạn biến: "Được thôi, mẹ đã đói bụng liền ăn, ăn sạch ba.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.