Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 172: Phiên ngoại - Mẹ không ở nhà (2)



Mặt ngoài là dò hỏi ý kiến bọn họ, nhưng trên thực tế vẫn là dựa theo ý nghĩ của chính ba.

Ngưu Ngưu bèn hạ thấp yêu cầu, “Ba, là mì sợi khác với hồi trưa.”

Nếu khác thì cũng được mà đúng chứ, dù cho đổi từ rau cải thìa thành rau cần cũng là khác mà.

Chu Trình Ninh, “Mới mấy tuổi đã bắt bẻ vậy rồi, có phải nhân lúc mẹ không ở nhà, cố ý khó xử ba không? Ba ở cái tuổi này của con, có thể ăn no là rất vui rồi.”

Có ăn là được.

Qua Qua nói: “Ba, trưa mai chúng ta đến tiệm cơm ăn đi.”

Bé đã biết ba chỉ biết nấu mì sợi rồi.

Nghe chị nói trưa mai đi tiệm cơm ăn, Ngưu Ngưu dứt khoát không đưa ra yêu cầu nữa.

Dù sao mì sợi ba nấu cũng không dở, thôi ăn bữa nữa đi.

Chu Trình Ninh cứ cảm thấy hai đứa nhỏ nhân lúc mẹ nó không ở nhà, công nhiên ghét bỏ người ba anh đây.

Tuy bị ghét bỏ, anh vẫn là phải đi nấu mì sợi trước đã, vợ đều đã phân phó ba bữa phải ăn đàng hoàng rồi.

“Chị ơi, khi mẹ về rồi em liền nói với mẹ là ba sáng trưa tối đều chỉ cho chúng ta ăn mì sợi, không nấu cơm.” Ba rõ ràng là đang có lệ con nít.

Qua Qua: “Buổi sáng không nhất định sẽ ăn mì sợi, có khả năng ba sẽ nấu cháo cho chúng ta.”

Nấu cháo thì ba vẫn là biết.

Ngưu Ngưu, “Em muốn ăn cơm.”

Qua Qua, “Ngưu Ngưu em đừng kích thích ba. Mẹ không ở nhà, ba liền trở nên không thích hợp, mấy hôm mẹ không ở nhà này nè, ba nói cái gì chính là cái đó, đừng có làm ngược với ba, bằng không ba chắc chắn sẽ giáo dục em…… Ăn ít đi hai ba ngày cơm không sao cả, dù sao còn có thể đến tiệm cơm ăn, không phải ngày nào cũng phải ăn mì sợi ba nấu.”

Ngưu Ngưu thật sự quá bi thương, sáng nay mẹ mới rời đi, còn tới 6 ngày mẹ không ở nhà.

Nhưng lời chị nói, Ngưu Ngưu vẫn là ghi tạc trong lòng, quyết định không làm ngược với ba.

Ngày đầu tiên mẹ không ở nhà, nhớ mẹ.

Nấu mì sợi xong, Chu Trình Ninh phát hiện Qua Qua với Ngưu Ngưu có thái độ khác thường. Mấy đứa nhỏ cực kỳ an tĩnh. Nhưng vợ không ở nhà, anh cũng không muốn nói gì. Ăn chiều xong, rửa chén xong liền đi ngủ.

Ngày hôm sau, ở tiệm cơm ăn chiều xong, về đến nhà Qua Qua nói với ba, “Ba, sáng mai con muốn đến nhà bạn học chơi, ngày kia về nhà, bạn học là Nam Nam.”

Nam Nam đã từng tới nhà làm khách trước đó, là bạn học kiêm bạn tốt của Qua Qua.

Ngưu Ngưu nghe chị muốn đi nhà bạn học chơi, lập tức cảm thấy mình cũng nên đi nhà bạn chơi, nhưng nghĩ đến nếu nói bây giờ, có lẽ sẽ có hiềm nghi bắt chước chị, hơn nữa nhóc cũng không có bạn học nào chơi thân đến mức có thể đến nhà người ta ở, còn nữa, nếu nhóc với chị đều không ở nhà, chỉ có một mình ba, ba chắc chắn sẽ tức giận.

Ba vừa giận lên, chờ mẹ về sẽ liền cáo trạng với mẹ.

Chu Trình Ninh: “Ngày kia khi nào về?”

Qua Qua: “Chiều ngày kia về.”

“Để sáng mai ba đưa con qua đó, ngày kia cơm chiều về nhà ăn, đến lúc đó ba nấu mì sợi.”

“Dạ.”

Qua Qua nói buổi sáng đi nhà Nam Nam, đích xác là rời đi lúc sáng sớm, Chu Trình Ninh lái xe đưa Qua Qua đi, ăn sáng chung với Qua Qua ở tiệm cơm, cũng mang theo một phần cho Ngưu Ngưu về nhà.

Chị không ở nhà, lưu lại Ngưu Ngưu với ba đối mặt không nói gì.

Ăn sáng xong, Ngưu Ngưu nghĩ nghĩ, vẫn là đi sửa sang lại cặp sách đi.

“Ngưu Ngưu muốn đi đâu?” Chu Trình Ninh ngồi trên sofa phòng khách đọc sách, nhìn thấy Ngưu Ngưu cõng cặp sách hình như tính toán đi ra ngoài.

“Ra ngoài, tìm chú họ chơi.” Sợ bị ngộ thương, Ngưu Ngưu vẫn là nói mục đích nhóc đi ra ngoài.

Tìm chú họ chơi luôn là không thành vấn đề.

Chu Trình Ninh, “Tìm chú họ chơi thì mang cặp làm gì? Hơn nữa con nhỏ như vậy mà ra ngoài một mình, không sợ nguy hiểm sao? Không được phép đi, chờ mẹ về, ba với mẹ dẫn con đi tìm chú họ chơi, một đứa bé như con đi ra ngoài cũng không biết đường.”

Năm nay Bình An đã kết thúc thi đại học, kỳ nghỉ hè này còn khá rảnh, nhưng nếu Ngưu Ngưu muốn đi tìm chú họ chơi, vẫn là phải có anh và vợ đi cùng.

Ngưu Ngưu, “Nhưng chị đi một mình được mà.”

Chu Trình Ninh: “Chị con là chị con, con là con, con với chị sao có thể so sánh với nhau? Chị con có cả tin dễ lừa như Ngưu Ngưu con vậy sao?”

Ngưu Ngưu không phục, “Con không cả tin dễ lừa.”

Chu Trình Ninh, “Trước khi mẹ trở về, không được tìm chú họ chơi… Chị con còn cao hơn con nửa cái đầu, vóc dáng lùn không có tư cách ra ngoài chơi một mình.”

Ba đây là công kích nhân thân, ba càng là như vậy, Ngưu Ngưu càng phản nghịch, “Con cứ muốn đi tìm chú họ chơi.”

Chu Trình Ninh, “Mẹ không ở nhà liền không nghe lời đúng không?”

Ngưu Ngưu, “Nếu mẹ ở nhà chắc chắn sẽ để con ra ngoài kiếm chú họ chơi.”

Chu Trình Ninh, “Ý là nói ba rất xấu, ngày thường đều không cho con tìm chú họ chơi hả? Ngưu Ngưu tự con ngẫm lại coi, lúc mẹ ở nhà, có để một mình đứa con nít như con đi tìm chú họ chơi không? Hôm nay mẹ không ở nhà con liền muốn một mình đi kiếm chú họ chơi, ba thấy con chính là cố ý.”

“Con không phải cố ý…… Con không đi!” Ngưu Ngưu nghe ba nói như vậy, hụt hơi không ít, bèn cõng cặp sách về lại phòng mình, còn đóng cửa lại.

Chu Trình Ninh cảm thấy vợ không ở nhà, làm chuyện gì cũng không thuận, ngay cả Ngưu Ngưu cũng muốn không nghe lời hơn ngày thường.

Cả buổi sáng Ngưu Ngưu cũng chưa ra khỏi phòng, Chu Trình Ninh vẫn là đi nấu cơm trưa. Trưa nay anh nấu cơm, chỉ là thật sự không am hiểu nấu nướng món ăn, xào ra một đĩa rau cải thìa hơi nước mười phần, nấu một chậu canh dưa muối, cơm trưa cứ vậy mà miễn cưỡng ăn, có thể no là được.

Nấu cơm trưa xong, Chu Trình Ninh kêu Ngưu Ngưu ăn cơm, “Ngưu Ngưu, ra ăn trưa, ba nấu cơm cho con nè.”

Ngưu Ngưu vốn đang nằm trong ổ chăn hờn dỗi, nghe thấy lời ba nói xong liền rời giường đi ăn trưa.

Chu Trình Ninh, “Ba nấu thịt dở lắm, nên không nấu thịt cho Ngưu Ngưu ăn, chờ mai dẫn con đi tiệm cơm ăn vậy.”

Trước lúc vợ đi có mua thịt, nhưng anh chẳng thế nào biết nấu, bèn dứt khoát không nấu, dù sao cất tủ lạnh một đoạn thời gian cũng sẽ không hư.

Tuy cơm ba nấu rất nhão, nhưng tốt xấu không phải chưa chín kỹ, Ngưu Ngưu cứ coi như ăn cháo vậy, nghe thấy ba nói như thế nhóc chỉ gật gật đầu, không nói gì.

Chu Trình Ninh lại nói, “Chiều ba dẫn con đi tìm chú họ, thuận tiện mua rau về nhà.”

Tuy thịt có thừa, nhưng đồ ăn không đủ, anh phải đi mua rau.

Ngưu Ngưu, “Ba, có thể để chú họ ở lại nhà chúng ta hai ba ngày không?”

Chu Trình Ninh, “Nếu chú họ con nguyện ý thì được.”

Nghe được ba nói, Ngưu Ngưu vui vẻ lên, mà một vui vẻ liền xử thêm một chén canh dưa muối.

Tuy ba nấu cơm chẳng ra gì, nhưng mà canh dưa muối thì ba đích xác nấu rất ngon.

Ăn trưa xong, Chu Trình Ninh bảo Ngưu Ngưu đi ngủ trưa trước, chờ tỉnh dậy rồi, chờ tới gần nửa buổi chiều lại đi tìm chú họ.

Lúc anh họ và Ngưu Ngưu đến đây, Bình An đang ở trong nhà tu bổ chậu hoa.

Đoạn thời gian trước vì mẹ ở nhà dưỡng thương, ba sợ mẹ thấy nhàm chán nên đã cố ý mua rất nhiều chậu hoa về, giờ mẹ đã dưỡng lành bệnh rồi, mấy chậu hoa này đều giao hết cả cho cậu.

Ngưu Ngưu, “Chú họ, con mời chú đến nhà con chơi, ở phòng của con, chơi hai ba ngày.”

Chu Trình Ninh, “Bình An nếu đáp ứng Ngưu Ngưu, tốt nhất là gọi điện cho ba mẹ trước.”

Tống Bình An, “À, được, em với Ngưu Ngưu chơi hai ba ngày. Dù sao gần đây rảnh rỗi, cả ngày chỉ ở trong nhà.”

Chú họ đáp ứng rồi, Ngưu Ngưu vui vẻ quá chừng.

Chu Trình Ninh thì lại thấy trong lòng rất hụt hẫng.

Qua Qua không ở nhà, đến nhà bạn học rồi.

Ngưu Ngưu mời Bình An đến nhà chơi, thế thì chắc cú rằng hai hôm này trong mắt Ngưu Ngưu cũng không có người ba anh đây.

Quả nhiên, ngày thường Qua Qua Ngưu Ngưu nghe lời anh đều là vờ vịt, nghe lời mẹ mới là thật.

Tống Bình An không nhận thấy anh họ có dị thường, Ngưu Ngưu cũng không nhận ra được ba nhóc dị thường, đang thương lượng với chú họ muốn mang cái gì theo.

Thu thập xong đống đồ không nhiều lắm, Tống Bình An gọi điện cho ba cậu, nói muốn đến nhà Ngưu Ngưu ở hai ba ngày lại về.

Thế là cuộc hành trình đến nhà Ngưu Ngưu làm khách dài đến hai ba ngày của Tống Bình An đã bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.