Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 174: Phiên ngoại - Kiếp trước (1)



“Làm gì, đi đâu đó?” Ngô Thải Phượng đang cầm chổi quét tước sân nhà.

Mới vừa ăn sáng xong, hôm nay lại không đi bán rau, chẳng biết ra ngoài sớm như vậy làm cái gì.

“Con đi chơi.” Từ Hương Quyên cũng mặc kệ mẹ mình hỏi như thế nào, nói xong rồi cô trực tiếp ra khỏi cửa.

Mẹ cô gần đây đang tức cô mắng Vương Cường đó, mà cô sao có thể xem là mắng chứ, trên người gã ta chính là không sạch sẽ, chính là thúi, cô còn không thể nói thiệt hả?

Mẹ cô còn nói trên người đàn ông có mùi đều bình thường, Từ Hương Quyên phản bác mẹ cô, có mùi đúng là bình thường, nhưng cô không cần thằng nào có mùi thúi. Còn nữa, nếu mẹ cô thích Vương Cường như vậy, vậy giới thiệu cho cô nào thích thúi đi, đừng có tai họa con gái nhà mình.

Ngô Thải Phượng réo lên với cô con gái đã đi rất xa, “Về nhà sớm một chút, con gái lớn rồi, đừng có chơi bậy bạ ở ngoài cả ngày, trước giờ cơm trưa phải về cho mẹ.”

Từ Hương Quyên trả lời, “Biết rồi mẹ!”

Cô hôm nay là gạt mẹ cô đi xem mắt.

Nếu biết cô tự mình đi tìm bác gái Tiền, mẹ cô hẳn là phải bị chọc tức hư người mất.

À, không, không phải hẳn là, mà là chắc chắn.

Mấy cô gái trong thôn tới cái tuổi này của cô, đều là mấy cô phải đi dạm hỏi rồi, cô có hai cô bạn đã gả ra ngoài, con cũng đã có luôn.

Mẹ cô cực kỳ vừa lòng Vương Cường, mà cô lại không hài lòng nên liền ầm ĩ mâu thuẫn nhau.

Gần đây mẹ cô sốt ruột bốc hỏa, nhìn cô lại cứ như người chẳng có việc gì thì lại càng thêm bốc hỏa, chẳng qua cũng chả có cách nào với cô.

Ai biểu trong nhà chỉ có cô là tính tình xấu nhất.

Dù sao đều phải gả chồng, cô phải chọn anh nào chính mình để mắt, mới không nghe lời mẹ cô nói đâu.

Chị hai cũng là như vậy đó, chính là không nghe theo lời mẹ nói, mắt nhìn người của mẹ cô không tốt.

Vì bữa xem mắt hôm nay, Từ Hương Quyên đã chải chuốt hai bím tóc quai chèo đến sáng bóng mượt mà, quần áo cũng mặc tươi sáng hơn ngày thường. Đối phương là giáo viên, cô tốt xấu cũng tốt nghiệp cao trung, đều là người làm công tác văn hóa, kiểu gì cũng không thể lôi thôi lếch thếch mà gặp mặt lần đầu được.

Ngày nghỉ này, Chu Trình Ninh dậy sớm, hôm nay anh phải đi xem mắt, là cô gái mà bác gái Tiền giới thiệu cho.

Anh không biết phải trực tiếp cự tuyệt bác gái Tiền thế nào, bác gái Tiền đã truyền lời hai ba lần rồi, hôm nay liền phải trực tiếp gặp mặt với cô gái kia.

Còn là hẹn gặp bên cây táo.

Bên cạnh trường trung học có mấy cây táo, cô ấy sẽ trực tiếp tới đây.

Anh đã nói với bác gái Tiền rất nhiều lần rồi, điều kiện của anh không tốt, nếu thật muốn gả cho anh, cũng là hại cô gái đó.

Bác gái Tiền nói con gái người ta không ngại, trong nhà cổ có tiền, có sân viện mới, là em gái út trong nhà, các anh chị đều không ở nhà, nên ba mẹ cổ đối xử với cổ tốt lắm.

Bác gái Tiền làm người trung gian truyền lời, truyền hai ba lần liền nói huỵch ra như này, con trai con gái trẻ tuổi gặp cái mặt thôi, tự mình xem mắt thử, luôn có thể rõ ràng tâm ý mình.

Nếu không thích thì không cần gặp mặt, còn nếu để mắt thì xong rồi, lại chẳng phải cứng rắn ép buộc kết hôn.

Bác gái Tiền đã nói nhiều như vậy, anh lại cự tuyệt nữa thì chính là không biết tốt xấu, Chu Trình Ninh bèn đáp ứng gặp mặt.

Chung quy là gặp đối tượng xem mắt, nên mới sáng sớm anh liền dậy đun nước ấm, ở trong ký túc xá tắm rửa, chà xà phòng hai lần, lại lục ra được một bộ quần áo lành lặn không nhìn ra dấu vết may vá nhất trong đống quần áo vốn không nhiều lắm của mình mà mặc vào.

Giày cũng là một đôi giày giải phóng thoạt nhìn mới nhất, tối hôm qua đã chà giặt rất lâu.

Vốn dĩ mỗi ngày anh đều sẽ chà giày, chỉ là tối qua chà đến càng thêm cẩn thận thôi.

Hẹn gặp mặt lúc 9h, kiểu gì cũng không thể để con gái người ta chờ anh được, nên Chu Trình Ninh chuẩn bị xong xuôi hết là vào 8h, từ đây đến cây táo cũng không xa, anh liền trực tiếp đi bộ qua đó.

Tuy không có đồng hồ, nhưng trường qua mỗi một tiếng sẽ có tiếng chuông vang lên, nên anh hiểu rõ trong lòng, đợi được cỡ nửa tiếng, liền nghe thấy có người gọi tên anh.

“Anh là Chu Trình Ninh đúng không, tôi là Từ Hương Quyên.” Từ Hương Quyên đi bộ một hồi lâu, vốn dĩ đang chậm rì rì, thẳng đến khi thấy người đứng bên cây táo thì mới bắt đầu chạy chậm tới.

Lúc chạy đến bên người Chu Trình Ninh còn có hơi thở dốc.

Chu Trình Ninh đột nhiên co quắp lên, mặt cũng không cản được mà nóng lên, “Ừm…… Tôi là Chu Trình Ninh.”

Sau khi hơi thở bình ổn lại rồi, Từ Hương Quyên lại đến gần vài bước.

Bởi vì Từ Hương Quyên đột nhiên tới gần, màu trên mặt Chu Trình Ninh lại đậm thêm mấy độ, nhưng anh không né tránh, trốn không thoát được, vì người đã cứng lại rồi, tay chân cũng chẳng biết nên để chỗ nào cho phải.

“Anh có ý tưởng với tôi chứ? Tôi có ý tưởng với anh, nếu anh không có ý tưởng gì với tôi, tôi không làm khó anh, sẽ đi ngay.” Cô nhìn trúng Chu Trình Ninh.

Vóc dáng cao ráo, tướng mạo trông tinh thần, thoạt nhìn nghe lời dễ bắt nạt, hơn nữa trên người không có mùi gì khó ngửi.

Trung học trấn ở trấn trên, nếu anh ấy không có ý tưởng gì với cô, vậy cô đi thôi, thuận tiện mua đồ ăn về, rau dưa trong nhà chỉ mấy thứ kia, ngẫu nhiên mua mấy loại khác ăn, thay đổi khẩu vị chút.

Về nhà lại tìm bác gái Tiền kiếm một anh khác cho cô là được, dù sao cũng không cần mẹ cô tìm cho cô, không cần thân thích trong nhà giới thiệu tầm bậy.

Con gái người ta trực tiếp như vậy, Chu Trình Ninh nhất thời đáp không được.

Từ Hương Quyên thấy anh đỏ mặt, lại nói: “Vậy tôi xem như anh cũng có ý tưởng với tôi.”

Quả nhiên không khác mấy với những gì bác gái Tiền nói, tiểu tử kia không biết giải quyết, phải dựa vào cô chủ động.

Từ Hương Quyên không quá thích dong dong dài dài, lần gặp mặt xem mắt này cũng là cô trực tiếp bảo bác gái Tiền an bài cho, đỡ cho bác gái Tiền còn phải chạy chân trung gian.

Từ Hương Quyên: “Anh nói một câu đi, nếu không nói lời nào tôi liền bắt tay anh đó.”

Đầu Chu Trình Ninh như trống rỗng, nghe Từ Hương Quyên nói vậy thì lập tức tiếp lời, “Tôi nói chuyện đây.”

“Anh có nói chuyện tôi cũng bắt tay anh.” Từ Hương Quyên dắt lấy tay Chu Trình Ninh, năm ngón tay đan vào nhau mà nắm, cô chỉ biết chơi xấu thôi.

Kích cỡ tay của hai người chênh lệch rất lớn, Từ Hương Quyên nắm trong chốc lát cũng không buông ra, “Anh đi dạo với em một chút đi, em muốn mua đồ ăn về nhà.”

Chu Trình Ninh đều thành cà lăm rồi, “Ừm… được… được.”

Ban ngày ban mặt mà một cô gái trẻ nắm tay một anh chàng, ảnh hưởng chắc chắn không được tốt, cho nên khi bắt đầu đi đến chỗ có người rồi, Từ Hương Quyên liền buông tay Chu Trình Ninh ra.

Trường học tới ngày nghỉ rất an tĩnh. Hồi học trung học Hương Quyên chính là học ở trong trấn, cô biết ngày nghỉ trường học không có được mấy người, nên định ngày hẹn gặp mặt ở phụ cận trường học là thích hợp.

Hôm nay cũng không phải ngày họp chợ, mua đồ ăn không cần sợ gặp phải người quen.

Mấy bà cô với bác gái quen biết cô kia đều mua đồ ăn vào mấy ngày họp chợ trấn trên gần đây, còn ngày thường sẽ không tới.

Nếu gặp được người bán đồ ăn là người quen…… Cũng chẳng sợ, vì sớm hay muộn đều phải cho mẹ cô biết, rốt cuộc cô có tính toán kết hôn.

Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích chính là chơi lưu manh, cô không chơi lưu manh.

Mua đồ ăn xong, Từ Hương Quyên nhìn thấy có hồ lô ngào đường liền bỏ tiền mua một cây.

Chu Trình Ninh vẫn luôn đi theo phía sau Từ Hương Quyên, nếu không phải cô ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn xem anh có bị lạc không, anh đều cho rằng mình là trong suốt đó.

Hồ lô ngào đường hẳn là món mua sắm cuối cùng, vì mua hồ lô ngào đường xong Từ Hương Quyên liền đi về rồi, Chu Trình Ninh vẫn như cũ là im lìm không nói gì đi theo.

“Anh cũng ăn một viên nè.”

Trở lại phụ cận cây táo, Từ Hương Quyên xoay người đưa hồ lồ ngào đường đến bên miệng Chu Trình Ninh, cô mới chỉ ăn một viên.

Chu Trình Ninh cũng không biết nên hạ miệng thế nào, còn chưa để anh nghĩ nhiều thêm chốc lát, hồ lô ngào đường đã đưa đến bên môi anh.

Không có cách nào, anh đành phải ăn cái viên đã đụng đến bên môi kia.

Hồ lô ngào đường chua chua ngọt ngọt.

Từ Hương Quyên lại cắn một viên xuống mà ăn, đưa cả một chuỗi dư lại cho Chu Trình Ninh, “Chuỗi này cho anh…… Hồ lô ngào đường này anh ăn hết luôn trong hôm nay đi, đừng để dư lại, bằng không kiến bu tới, bị kiến bụp hết luôn đó. Chờ tới ngày nghỉ lần sau của anh, em lại đến tìm anh, vẫn là ở chỗ này, không cần quá sớm, bữa đó buổi sáng em không tới, chiều cỡ 1h rưỡi sẽ đến.”

Chu Trình Ninh cũng không kịp nói một câu, Từ Hương Quyên đã xách theo đồ ăn đi rồi, lưu lại một mình anh ăn luôn 3 viên hồ lô ngào đường phát ngốc tại chỗ.

Chờ phát ngốc được một hồi, sợ có giáo viên đồng nghiệp đi ngang qua, Chu Trình Ninh mới mang theo hồ lô ngào đường về lại ký túc xá.

Ăn hết luôn hồ lô ngào đường thì luyến tiếc, nhưng nghĩ đến Từ Hương Quyên nói sẽ chọc kiến bu, anh vẫn là ăn hết luôn hồ lô ngào đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.