Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 23: Chương 23





Phía sau còn có những giáo viên khác tới, nhưng cũng chưa nhắc đến chuyện xe ba bánh.
Ngay tiết đầu đã có tiết của Chu Trình, Chu Trình Ninh rời khỏi văn phòng sớm hơn dĩ vãng, anh phải đi xem xe ba bánh của anh trước khi vào tiết.
Xem xe xong mới có thể an tâm dạy học sinh.
Chu Trình Ninh đi trước, Lưu Lương Trĩ không khỏi nói thầm với Tôn Huy, còn có Vương Khánh nữa, "Vợ của thầy Chu thật không biết nghĩ thế nào, mua chiếc ba bánh cho thầy Chu, cũng mệt cho thầy Chu tâm tư đơn thuần, nếu vợ tôi muốn chiếc ba bánh cho tôi, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn gia đình.
Thầy Vương, Vương Khánh, có thấy được ba bánh, nghe thấy lời thầy Lưu thì có chút kinh ngạc, "Chiếc ba bánh kia là của thầy Chu hả? Tôi còn tưởng là xe mới mua của bác Trương bảo vệ, đậu ở đó...!Thật là xe của thầy Chu à?"
Thầy Tôn: "Là của thầy Chu không sai, buổi sáng tôi có hỏi về chiếc ba bánh một câu, thầy Chu còn khẩn trương dữ dội, hỏi tôi ba bánh bị sao vậy, hẳn là sợ mất ba bánh."
Thầy Lưu: "Không sai, buổi sáng tôi vừa lúc gặp được thầy Chu đậu xe, trước kia chưa từng thấy thầy Chu ở đó đâu."
Trước kia không có xe, tất nhiên không có khả năng đi chỗ đậu xe, giờ thầy Chu có chiếc ba bánh, còn không phải nên đậu xe ở đó à.
Trọng điểm của thầy Vương không quá giống nhau: "Tôi cảm thấy rất tốt, ba bánh tuy cồng kềnh hơn so với đạp xe đạp, nhưng cũng khá an toàn, không dễ bị lật xe."
Thầy Tôn cảm thấy thầy Vương không quá có thể lý giải điểm để ý của anh ta với thầy Lưu, "Mấu chốt là vợ thầy Chu mua chiếc ba bánh cho thầy Chu, ba bánh đó."
Dù cho thầy Lưu không nói, anh ta liên hệ với lời mà thầy Chu từng nói trong lúc ăn cơm khoảng thời gian trước, cũng biết mua ba bánh là chủ ý của vợ thầy Chu.
Hình tượng của vợ thầy Chu ở nhà chính là "Người cầm quyền", thầy Chu quá thảm.
Thầy Vương mơ hồ có chút liên hệ tới "Chuỗi khinh bỉ" trong giới xe rồi, ba bánh tuy bánh xe nhiều thêm một cái, nhưng địa vị lại không có đi lên......
Thầy Vương: "Ít nhất thì thầy Chu không cần đi bộ mà không phải sao? Tôi nhớ rõ thầy Chu ở thôn Mao Đổng, diện tích ruộng cày của thôn kia khá rộng, thôn đó ở trong trấn cũng thuộc về loại thôn lớn, đi bộ cần một đoạn thời gian đó."
"Cũng phải, ít nhất có chiếc xe......!Thầy Chu trước khi kết hôn tôi có nghe nói là sáng dậy rời giường rồi liền ở trong văn phòng, sớm lắm, giờ ở xa như vậy, thật là vất vả."
"Chắc là...!Vui vẻ chịu đựng đi, chúng ta cũng không lý giải được, cũng soạn bài được rồi."

Đề tài nhỏ buổi sáng đến đây là kết thúc, ba anh thầy từng người đều đi soạn bài.
Đêm qua ăn cá, Từ Hương Quyên cảm thấy đưa cá hố cho Chu Trình Ninh bất tiện, nên sáng dậy dứt khoát cắt chút chân giò hun khói, xào rau cần làm đồ ăn cho anh.
Chân giò hun khói thì buổi sáng Chu Trình Ninh đã hưởng, ăn rất ngon, cảm giác nguyên liệu nấu ăn qua tay vợ mình nấu, dù thế nào cũng đều ngon.
Hôm nay trước lúc ăn cơm vẫn là gắp một đũa chân giò hun khói rau cần xào cho ba anh thầy, ba anh thầy kia cũng phân biệt gắp đồ ăn của mình cho, mọi người chia nhau ăn, như vậy thì chủng loại thức ăn tương đối phong phú.
Thầy Lưu hỏi, "Thầy Chu, đạp ba bánh có mệt hay không? Nhẹ nhàng hơn đi bộ không?"
Chu Trình Ninh: "Không mệt, cũng nhẹ nhàng và nhanh hơn so với đi bộ, hơn nữa không dễ làm dơ giày."
Ngày mưa là dễ dơ giày với cũng càng dễ dơ xe nhất, anh sẽ không chạy ba bánh ra, ngày thường không mưa đi bộ cũng dơ giày, dĩ vãng anh về nhà còn có việc chà giày nữa, chà bùn đất trên mặt và đế giày cho sạch sẽ.
Giờ không có, về nhà không cần chà giày, nhưng mà phải chà xe, chiều hôm qua lái xe về nhà, buổi sáng anh phải chà xe một hồi lâu.
"Vợ thầy Chu cũng tiêu pha."
Chu Trình Ninh: "Vợ tôi kiên trì muốn mua tôi cũng không có cách nào, có điều có chiếc xe đích xác là khá tiện dụng, tôi tiết kiệm được hơn phân nửa thời gian đến trường và về nhà đó."
Trước kia đi bộ hơn nửa tiếng, giờ chậm chút là 20 phút cũng có thể đạp đến trường, ý nghĩa của có ba bánh là buổi sáng có thể ra cửa trễ chút, buổi chiều có thể về nhà sớm một chút, có thể làm việc giúp trong nhà nhiều hơn.
Anh biết vợ chăm nom hai đứa nhỏ không dễ dàng, có thể làm việc nhiều, cũng là tiết kiệm sức lực giúp vợ.
Ba anh thầy cứ cảm thấy lúc thầy Chu nói "Tôi cũng không có cách nào" ấy, ngữ khí còn lộ ra khoe khoang, thật khoe khoang.
...
Tới giờ cơm trưa, Qua Qua đã trở lại với ông ngoại xách theo non nửa thùng cá chạch.
Từ Hương Quyên thấy con gái sạch sẽ nên chưa nói gì, nếu tiểu nha đầu dám lăn một vòng dơ hầy trong bùn đất, xem cô có thóa mạ giáo huấn một trận không.
Tối hôm qua Ngưu Ngưu đã ngủ đến no nê, cả buổi sáng cũng chưa ngủ, lúc này còn đang để mẹ bế.

Cơm trưa vì Ngưu Ngưu thật sự không rời mẹ được, Từ Hương Quyên chỉ có thể ở hiện trường chỉ huy mẹ mình nấu cơm trưa, dầu muối gia vị đều thiếu, lại cho một chút, lại cho một chút, còn chưa có chín, lại xào nhiều trong một chốc.
Ngô Thải Phượng bị đau lòng ghê gớm, nói một câu con gái dỗi mười câu, không có cách nào, chỉ có thể nghe lời con gái nói.
Bởi vì Ngưu Ngưu ở đây, Từ Hương Quyên mở rộng hết cửa sổ của phòng bếp, cũng không quá gần nồi, dù cho có ống khói, nhưng cô cũng sợ khói xông sặc Ngưu Ngưu, thêm củi lửa cũng vậy, thấy lửa được tầm tầm sẽ liền không động đậy trước lửa nhiều.
Nếu Qua Qua ở đây, sẽ liền bô bô cái mỏ một khắc không nhàn, Ngưu Ngưu sẽ lại vì chưa biết nói, chỉ tò mò nhìn bà ngoại xào rau.
Từ Căn Sinh dẫn theo Qua Qua trở về, gọi với vào phòng bếp, "Khuê nữ, buổi chiều con nấu cá chạch đi này."
"Ba, hôm nay đừng có nấu, cho vào thùng nhả bùn đã...!Cái nồi này kín đó chứ?" Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu ra, từ xa thật xa đã nghe tiếng cá chạch nhảy lên đụng vào nắp nồi bằng gỗ trong chậu.
"Chờ lát nữa ba thêm chút nước, đè tảng đá lên trên là kín mít liền."
Từ Hương Quyên: "Vậy ba với Qua Qua rửa tay ăn cơm đi."
Từ Căn Sinh rất ít nhìn thấy cháu ngoại trai lúc ăn cơm trưa, "Hôm nay Ngưu Ngưu rất có tinh thần nha."
"Ban ngày Ngưu Ngưu có tinh thần cũng là chuyện tốt, đỡ cho tối đến thường xuyên đi tiểu đêm làm ầm ĩ."
Giữa trưa ăn cơm, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu ngồi yên, mỗi người trong nhà đều có bộ chén đũa, ngay cả Ngưu Ngưu cũng ôm bình sữa của mình đang uống nước.
Mới vừa uống non nửa bình sữa bột, phải cho uống chút nước, đỡ cho uống sữa bột bốc hỏa.
Từ Hương Quyên: "Ba, mẹ, con với A Ninh còn có hai đứa nhỏ muốn đi bên chỗ ông nội anh ấy một chuyến, ngày mai hai người liền đối phó cho qua mà ăn vậy."
Từ Căn Sinh: "Biết rồi, con gái, cá chạch tính ăn thế nào?"
Từ Hương Quyên: "Ba muốn ăn kiểu gì? Làm kiểu rán thơm hay là hầm đậu hủ."
"Hầm đậu hủ!" Qua Qua giống như có thể nghe hiểu đậu hủ là gì, lập tức tích cực mà lên tiếng.

Ngưu Ngưu không ôm được bình sữa, bình sữa là do Từ Hương Quyên nâng với 1 tay, hai cái tay nhỏ của bé chỉ hờ hờ nâng lấy, không biết vì sao chị gái lại kích động như vậy, Ngưu Ngưu kích động bậy bạ theo, vẫy vẫy cái tay nhỏ thịt thịt, giãy giãy cái chân ngắn nhỏ.
"Đều được được không?" Trẻ con mới làm lựa chọn, Từ Căn Sinh nghĩ tuy cá chạch không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, ngày mai ông lại đi xem bắt cá chạch, còn có thể không không được tới mấy con.
"Được thôi, tự ba quyết định chắc ăn cách là nào trước đi." Hầm đậu hủ không dễ mang đến trường, có thể múc một chén về cho A Ninh ăn vào buổi tối, làm chiên rán có thể cho vào hộp cơm mang đến trường.
Ngô Thải Phượng nghe mà đau lòng, "Dầu muối là không cần tiền sao hả? Mỗi ngày ăn cái này ăn cái kia, trong nhà sớm hay muộn sẽ bị ăn hết."
"Bà ngoại, vì sao phải ăn trong nhà?" Qua Qua không hiểu liền hỏi.
Còn chưa bị lời con gái nghẹn cho, Ngô Thải Phượng đã bị lời của cháu ngoại gái làm cho nghẹn họng trước.
Nhóc con này sao cả ngày cứ hỏi mấy vấn đề hiếm lạ cổ quái vậy.
"Qua Qua, ta ăn cơm cần phải dùng đến gạo nè, dầu này, muối này, mẹ hỏi con, dầu có phải của trong nhà không? Muối có phải của trong nhà không? Gạo có phải của trong nhà không?"
Qua Qua gật đầu.
Từ Hương Quyên: "Cho nên bà ngoại mới nói trong nhà sớm hay muộn sẽ bị ăn hết."
Qua Qua cái hiểu cái không, gật gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm của bé.
"Qua Qua, cơm trưa là bà ngoại nấu, ăn ngon không?"
Cứ cảm thấy vấn đề này thật quen tai, Qua Qua phản xạ có điều kiện nói ăn ngon ngay.
Đích xác là ngon, bà ngoại nấu ngon hơn ba nhiều.
Lúc đói bụng rồi liền không có cảm giác, hương vị liền không tệ, nhưng giờ có chút nền tảng rồi, Từ Căn Sinh ăn ra được chỗ bất đồng, "Bà xem cháu ngoại gái cũng nói rất ngon, về sau đừng có tiết kiệm chút gia vị này nữa."
"Trẻ con ăn cục kẹo cũng nói ngon, biết cái gì...!Mau mau ăn cơm đi, bằng không cơm phải nguội." Sợ Qua Qua lại muốn mở miệng nói chuyện, Ngô Thải Phượng nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Quyên khi còn nhỏ cũng không nói nhiều như Qua Qua vậy, Qua Qua phiền người, Quyên là đáng giận, tuy không phải một cấp bậc, nhưng mà đều là đứa nhỏ làm người lớn đau đầu.
Nghĩ đến sau khi Qua Qua lớn lên rồi chắc chắn cũng sẽ càng thêm lắm lời, giống y chang mẹ Qua Qua vậy, sau khi lớn lên càng thêm đáng giận.
Hiện giờ đứa nhỏ nhà mẹ đẻ chỉ có một mình Từ Hương Quyên, phòng tự nhiên vẫn còn, giữa trưa Ngưu Ngưu rốt cuộc mệt nhọc, Từ Hương Quyên đặt Ngưu ở trên giường trong phòng mình ngủ trưa, Qua Qua cũng là đứa bé cần ngủ trưa, liền ngủ ở một bên đầu giường khác.
Từ Hương Quyên không quá buồn ngủ, bèn lấy ra một chiếc giày len bán thành phẩm cất trong phòng của mình ở nhà mẹ đẻ, làm cho chồng cô, đã làm xong một chiếc rồi, chiều nay không sai biệt lắm là có thể làm tốt chiếc dư lại kia.

Làm giày len với cô hiện tại mà nói, chính là hao chút sức lực hao chút thời gian, nhưng cũng không có, gần nhất đồ đạc cần làm khá nhiều, trước hết làm tốt giày của ba bọn nhỏ, làm tốt là được rồi.
...
Buổi chiều Chu Trình Ninh tan tầm sớm liền đạp ba bánh về nhà, về đến nhà trước hết không có ăn cơm, lúc này cơm chắc chắn chưa xong, mà cầm lấy khăn lông đã dùng đến rách nát phải bỏ đi được thắt trên xe ba bánh lên, tẩm nước vắt khô, chà lau xe.
Thân xe, tay vịn, đệm đều phải chà, buồng xe cũng chà lau, lốp xe thì phải quét bùn trước rồi lại chà.
Động tĩnh ba trở về không nhỏ, Qua Qua ngày thường chờ ở cổng viện đều là mẹ nói ba sắp về bé mới chờ, hôm nay là chính bé nghe thấy bên ngoài có tiếng biết được ba đã về.
Lập tức muốn ba bế bé lên thân xe.
Chu Trình Ninh ấn theo yêu cầu của con gái, cho con gái lên thân xe, cho con gái lên xong rồi thì tiếp tục lau xe.
Trẻ con có khả năng trời sinh đã có tế bào vận động yêu thích nhảy nhót, Qua Qua vừa lên xe lại là nhảy nhót.
"Qua Qua, không thể nhảy trong xe, sẽ té." Không đợi Chu Trình Ninh mở miệng, Từ Hương Quyên đã bế Ngưu ra khỏi phòng, bảo Qua Qua đừng làm ầm ĩ.
"Mẹ, Ngưu Ngưu cũng muốn ngồi xe kìa."
Ngưu Ngưu 3 tháng lớn cũng không biết chị gái đang nói gì, cứ thế đột nhiên không kịp phòng bị mà bị chị nhắc tới.
Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu đích xác là vẫn luôn nhìn xe ba bánh, cho rằng bé con có khả năng là muốn ngồi xe thật, bèn dứt khoát nâng Ngưu Ngưu lên, cho Ngưu Ngưu vào thân xe, thể nghiệm một chút.
Ngưu Ngưu ngay cả lật người cũng không biết lật, càng khỏi nói ngồi với bò, cho nên Từ Hương Quyên là nâng Ngưu Ngưu, để vớ Ngưu Ngưu chỉa xuống đất, cho cảm giác thử cảm giác đứng thẳng chút thôi.
Ngưu Ngưu mềm như bông được mẹ nâng, cặp chân nhỏ đeo vớ len dẫm vài cái trên thân xe, Ngưu Ngưu dẫm không thật, ở trong mắt người lớn cũng liền chẳng khác lắc lắc chân là mấy.
"Bàn chải quét lốp xe em để ở gian ngoài cho anh rồi đó." Bàn chải chà lốp xe vẫn là đã hư, đi huyện thành mua bàn chải mới, đào thải cái cũ dùng hư đi.
"Vậy anh liền đi lấy bàn chải, Quyên, trông Qua Qua chút, đừng để Qua Qua té ngã."
Là đừng để Qua Qua té ngã, hay là đừng để Qua Qua làm ba bánh của anh té ngã?
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy ánh mắt của ông chồng nhà mình ấy, càng giống như đang lo lắng ba bánh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.