Ý nghĩ hiện rõ lên khuôn mặt cô, đó là "Giữa tôi và anh, có lời gì để nói không?"
Trong lòng Lục Tranh Nhai cảm thấy choáng váng.
Hắn kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng không kìm được, lạnh nhạt nói "Tôi tên Lục Tranh Nhai, lấy từ nghĩa đỉnh núi cao chót vót"
Cẩm Lê không theo kịp suy nghĩ của hắn, phản ứng trong giây lát, gật đầu: "Ồ"
Lục Tranh Nhai thấy cô không trả lời, rõ ràng là đối phương không hiểu ý nghĩa của cái tên.
Hắn từ trước đến giờ khinh thường những người khoe thân phận của bản thân, điều này cược kì thô tục, tầm thường.
Nhưng đối mặt với Cẩm Lê, hắn lại giống con công đực đang xòe đuôi, nhịn không dược phải làm một cái thì nổi bạt mà bản thân tự hào để thu hút ánh nhìn đối phương.
Hắn tiếp tục nói: "Tôi là gia chủ của Đế Đô"
Lục gia ở Đế Đô.
Cẩm Lê nhớ ra rồi, lúc trước Bạch Cẩm Lê đụng chạm Lục Thanh Viễn hình như cũng là người của Lục gia Đế Đô.
Lẽ nào là cùng một nhà.
Cẩm Lê nghĩ một lúc, lại cảm thấy không thể trùng hợp như thế được.
Lục không phải họ hiếm, nhiều họ Lục như vậy, cô không thể mới gặp hai người lại coi họ là một nhà.
Hơn nữa, cho dù là một nhà, thì cũng không liên quan đến cô.
Lúc này cô không hề biết, tên họ Lục, tự xưng người Lục gia, toàn bộ Đế Đô thực sự có rất nhiều.
Nhưng một người dám xưng "Lục gia Đế Đô", toàn bộ Đế Đô chỉ có một Lục gia.
Mà Lục gia chủ, chỉ có một người đàn ông đó.
Cẩm Lê không hiểu vị tiên sinh Lục Tranh Nhai này giới thiệu chi tiết bản thân là có ý gì.
Dựa vào phép lịch sự cơ bản, mấu chốt là nhìn vào khuôn mặt ăn tuấn vừa lòng người khác, cô gật đầu lần nữa "Ồ"
Lục Tranh Nhai: "..."
Hắn đã nói như vậy, người phụ nữ này vẫn bình tĩnh?
Lẽ nào cô ta thực sự không biết Lục gia Đế Đô sao?
Lục Tranh Nhai không cam lòng, tiếp tục nói: "Tại đất nước này, không có người có nhiều tiền của, quyền lực hơn tôi"
Hắn nhìn chằm chằm Cẩm Lê, đợi cô phản ứng.
Cẩm Lê phát hiện bản thân ngày càng không hiểu vị tiên sinh Lục Tranh Nhai này.
Không thể giải thích sao hắn tìm được mình, lại còn nói những thứ khó hiểu.
Hắn muốn biểu đạt cái gì?
Trừ khi, hắn cảm thấy bản thân rất lợi hại?
Cẩm Lê nhìn hắn, ngập ngừng nói "Ồ, anh thực sự lợi hại?"
Ngữ khí qua loa, dùng một con mắt cũng có thể nhận ra.
Lục Tranh Nhai: "..."
Hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao, lúc Bạch Ngạn tìm hắn, tại sao lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.
Tâm trạng hắn lúc này cũng phức tạp không kém.
Hắn nhìn Cẩm Lê chằm chằm.
Vốn dĩ chỉ đơn giản là ấm ức, tức giận nhưng khi nhìn khuôn mặt hoàn hảo khác người của cô suy nghĩ của anh liền biến mất.
Ừm.. ở khoảng cách gần này nhìn cô, so với nhìn trên tư liệu đẹp hơn nhiều.
Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo ảnh, hay là do lần trước mơ hồ nhìn không rõ, nói tóm lại, người phụ nữ này đẹp hơn lần trước gặp.
Cũng.. hấp dẫn hơn.
Vô thức, ngọn lửa đang dâng lên trong lòng Lục Tranh Nhai lặng lẽ lắng xuống.
Nó đã được thay thế bằng ngọn lửa khác.
"Cẩm Lê" Hắn thấp giọng gọi cô.
"Làm gì?" Cẩm Lê tùy ý hỏi.
"Theo đoi, tôi có thể cho cô mọi thứ cô muốn" cuối cùng hắn cũng nói ra suy nghĩ xấu xa của mình.