Cẩm Lê lùi lại một bước, tránh bàn tay của An Nhu đang chạm về phía mình.
An Nhu ngạc nhiên và giả bộ oan ức: "Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy, Cẩm Lê?"
Cẩm Lê chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên An Nhu nhìn thấy bộ dạng của Bạch Cẩm Lê như vậy.
Bạch Cẩm Lê được sinh ra là mỹ mạo vô song, đó là điều ai cũng biết.
Bạch Cẩm Lê là một người đẹp bất tài, đó cũng là một thực tế được mọi người công nhận.
Bạch Cẩm Lê của trước đây đã cho An Nhu cảm thấy rằng đẹp thì có đẹp nhưng lại chẳng hề hoàn hảo đặc biệt là chẳng có chút khí chất nào. Lại thêm những vụ bê bối tiêu cực quanh năm khiến cho cô luôn nhìn thấy một Bạch Cẩm Lê luôn ủ rũ, tuyệt vọng, nhát gan và chỉ biết trốn tránh.
Rất nhiều người ngay cả những “người qua đường” trên mạng cũng đều chửi rủa, nói rằng thật uổng phí khi cho cô có một gương mặt đẹp đến nao lòng như vậy nhưng cũng chỉ dùng để lên gường mồi chài đàn ông đổi lấy lợi ích cho bản thân
Nhưng Bạch Cẩm Lê tại thời điểm này đã hoàn toàn không còn là Bạch Cẩm Lê của trước kia nữa!
Vẫn là khuân mặt ấy nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Cứ như thể là một viên ngọc được người ta điêu khắc cẩn thận, phủi đi lớp bụi bẩn bên ngoài để rồi lộ ra là vẻ đẹp rực rỡ, tinh tế đến chói mắt.
Dựa vào lợi thế về chiều cao, Cẩm Lê đã hạ mình và nhìn chằm chằm vào An Nhu:
"Sau khi cậu đi ra ngoài, có biết tớ đã đợi cậu bao lâu không?
Hóa ra là vì điều này.
An Nhu bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta tỏ vẻ ngây thơ, vô tội nói: "Cậu biết đấy, tớ đã uống hai ly rượu và hơi chóng mặt, vì vậy tớ vào phòng vệ sinh lâu hơn một chút. Nhưng khi tớ quay lại thì lại chẳng thấy ai ở đó cả nên tớ đi về, tớ cứ nghĩ cậu về trước rồi!”.
"Vậy hả?" Cẩm Lê nhẹ nhàng.
An Nhu vội vã gật đầu.
Cô ta cũng không biết tại sao mình lại lo lắng.
Nhưng cô ta hiểu rõ rằng Cẩm Lê ngu ngốc đến mức cô luôn tin những gì cô ta nói.
Không thể nhìn thấy sắc mặt của Cẩm Lê, không thể nhìn thấy sự tức giận của cô lại càng không thể biết cô đang nghĩ gì, bỗng An Nhu chột dạ mà nói: “Tớ đã tìm cậu rất lâu mà không thấy cậu nên chỉ có thể trở về đợi cậu. Tớ đã rất lo lắng cho cậu đấy, Cẩm Lê…”
An Nhu còn chưa kịp nói hết câu thì Cẩm Lê không nhịn được mà cười lớn.
"Cậu là lo lắng cho tôi?" Cô tỏ vẻ chế giễu.
"Rất lo lắng cho tôi mà trong 2 tiếng chưa hề gọi cho tôi một cuộc hay gửi cho tôi một tin nhắn nào?”
Cô tiến về phía An Nhu.
"Rất lo lắng cho tôi? Cô thật đúng là cái thứ hai mặt!"
An Nhu giật mình hoảng loạn mà đứng không vững, lùi lại phía sau vịn vào khung cửa.
Cô ta cảm thấy chân mình như mềm nhũn, tim như ngừng đập.
Cô ta không biết tại sao lại hoảng sợ đến vậy có lẽ vì đôi mắt đầy sự phẫn nộ của Bạch Cẩm Lê
Cô ta cảm thấy rõ ràng rằng mình đang sợ.
Sợ hãi vì điều gì?
Sợ Bạch Cẩm Lê?
Thật đùa người rồi!
Một kẻ ngốc thì có gì đáng sợ?
Nghĩ như vậy, như thể An Nhu đã có được sức mạnh mà thẳng lưng, bình tĩnh hỏi: "Ý cậu là gì, Bạch Cẩm Lê? Tôi thành tâm thành ý đưa cậu đến gặp các nhà đầu tư thì còn có kế hoạch gì được? Tôi không phải là đang vạch đường giúp cậu đổi đời sao? Tại sao cậu còn nghi ngờ tôi chứ? "
Dáng vẻ phẫn nộ của cô ta dâng cao: "Tôi thực sự là có ý tốt muốn giúp cậu, được thôi, nếu cậu còn nghi ngờ tôi như vậy thì tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt! Sau này, tôi sẽ không vì cậu mà hao tâm phí sức làm cầu nối cho cậu nữa!. Cho dù cậu không có tài nguyên cũng không có người nâng đỡ thì cũng không liên quan gì đến tôi hết! "
Cô ta nói xong và chuẩn bị rời đi rời đi cắt đứt quan hệ thì đằng sau bỗng vang lên một tiếng “dừng lại” nhẹ nhàng.
An Nhu dừng bước, trong lòng đầy đắc ý: quả nhiên cô không đoán sai, Bạch Cẩm Lê là một người ngu ngốc chỉ cần, cô tức giận và thất vọng thì cô ta lập tức sẽ hoảng sợ, lo lắng.
An Nhu thầm nghĩ: lần này nhất định không thể tha thứ cho cô ta dễ dàng được.
Hãy để cô ta biết rằng: bản thân cô không phải là người có thể bị lung lay dễ dàng