Anh ta trả lời đúng ba chữ, còn cố ý nhấn nhá từng chữ một thật rõ ràng
" Nói thì nói tên được rồi có cần phải nhấn mạnh như vậy không? "
Nhưng mà cái tên Ôn Đình Mặc sao mà quen thế? Cô đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải
" Nhưng mà tên anh rất quen"
Ôn Đình Mặc chống tay lên cằm, anh nhìn cô bằng ánh mắt gợi tình
" Có thể em đã nghe tên tôi từ một người phụ nữ, người đàn ông đẹp trai như tôi sẽ khiến họ nhớ mãi lần đầu gặp "
" Xì " Cẩm San nhếch môi vẻ mặc khinh bỉ, anh ta đẹp trai đó là sự thật nhưng mà có cần phải tự cao tự đại như vậy không chứ
" Này. Người anh em, có vẻ như sắc đẹp của anh tỉ lệ nghịch với não anh đấy, anh đúng là tự cao tự đại " ấn tượng lúc đầu đã vì câu nói này của anh ta mà tan tành mây khói mất rồi...
" Em đừng dối lòng "_ Ôn Đình Mặc nhìn Cẩm San chầm chằm, ánh mắt như muốn ăn sâu vào tâm can người đối diện
" Tôi không có thích cái kiểu người tự mãn như anh "__Cẩm San vênh mặt, mặc dù không chân dài, ngực không to, không hở hang nhưng mà sắc đẹp chị đây có thừa nhé...
Ôn Đình Mặc dùng cặp mất sắc bén của anh ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Cẩm San rồi lắc đầu " Tôi cũng không hứng thú với phụ nữ chưa phát triển hết..."
Cẩm San lúc này mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, sao con người anh ta lúc nào cũng nhắc tới 3 từ chưa phát triển cơ chứ " Cái thứ đàn ông trong đầu chỉ toàn là rác rưởi "
" Này. Tôi chưa phát triển thì sao chứ, những người ngực lớn toàn não phẳng cả thôi...bà đây không cần... Thứ đàn ông như anh chỉ nghĩ đến mấy thứ đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì..."
Ôn Đình Mặc phì cười, lần này anh cười sặc sụa, người con gái nhỏ bé trước mặt anh lúc tức giận xù lông như một con nhím cũng thật là đáng yêu làm sao...
Cẩm San thấy Ôn Đình Mặc cười nên càng tức giận, hai má cô phồng lên đỏ ửng như quả gấc..
" Anh đúng là đồ xấu xa "
Ôn Đình Mặc rót rượu vào ly cho Cẩm San
" Vậy uống với kẻ xấu xa này đi chứ, hôm qua tôi đã hầu rượu em rất nhiệt tình đấy "__Anh nháy mắt với cô, biểu cảm bây giờ của anh không thể nào mà khiến cô có cảm tình hơn được, giống như những kẻ chuyên đi lừa gạt chị em phụ nữ vậy..
" Uống thì uống, bà đây sợ chắc "__ cụng hết ly này đến ly khác, cho tới lúc mắt cô bắt đầu mờ dần, miệng cô nói nhiều gấp đôi bình thường
" Này, người anh em, anh làm nghề gì vậy? " Cẩm San đưa ly lên cụng liên tục vào ly của Ôn Đình Mặc như muốn vỡ tan cái ly..
Ôn Đình Mặc lúc này có vẻ vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt anh nhìn cô như muốn xuyên thấu thỉnh thoảng anh nhìn qua ly rượu rồi lại chuyển hướng về cô gái bé nhỏ đang luyên thuyên đủ chuyện
" Nhân viên bảo hiểm "
Cẩm San nhìn chằm chằm anh một lúc rồi phá lên cười
" Ha..ha...Nhìn mặt anh như tảng băng thế này thì ai dám mua bảo hiểm cơ chứ"
Cẩm San bị men rượu khống chế đến quên luôn khoảng cách giữa hai người, cô lấy tay vỗ nhẹ vào má anh " Mặt anh đúng là lạnh thật "
" Tôi có thể bán cho phụ nữ, ví dụ như em chẳng hạn " Ôn Đình Mặc đưa bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang vuốt ve má anh
Anh nắm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu những ngón tay xinh đẹp
Mặc dù Cẩm San đã nửa phần say rồi nhưng vẫn còn nhận thức được liền rút tay về ngay lập tức...
" Bàn tay em rất đẹp "__ những từ ngữ khen ngợi đó được phát ra từ miệng anh ta, những âm thanh trầm ổn, cùng với ánh mắt đẹp tựa biển hồ ấy cứ nhìn vào mắt cô làm tim cô đạp lên loạn nhịp
" Thình thịch... Thình thịch "
Trấn tĩnh lại bản thân không bị anh ta mê hoặc, Cẩm San cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch
" Tay tôi rất đẹp đúng không? Vậy anh có bán bảo hiểm cho đôi tay này không? " __ Cẩm San nghiêng nghiêng đầu, gật gù vì say xỉn
Ôn Đình Mặc không nói gì vẫn nhìn cô, biểu cảm lúc say của cô rất dễ thương nên lâu lâu anh ta lại nhếch môi cười nhẹ một cái
" Anh sợ tôi không có tiền mua bảo hiểm sao??" Cẩm San đưa tay lên trước mặt Ôn Đình Mặc khua qua khua lại
" Anh có biết không, bàn tay tôi nhỏ bé thế thôi nhưng mà giải đôi tay vàng kịch bản lại thuộc về nó đấy...tôi...San San là biên kịch vạn người mê đó anh có biết không..."
Cẩm San vừa nói vừa cười mê muội, mỗi lần nói xong lại uống hết cả một ly rượu, vừa uống vừa nấc cụt..
" Em đừng uống nữa, em say rồi "
Ôn Đình Mặc đưa tay dành lấy ly rượu trên tay Cẩm San, nhưng cô đâu thể để anh cướp mất nên cố giành giật lại cho bằng được
Lúc bình thường cô đã ngang bướng rồi nên lúc say lại ngang bướng gấp bội
Cô chồm người qua ghế anh ngồi rồi cố gắng kéo cánh tay anh
" Trả ly rượu đó cho tôi, anh chẳng phải bảo phải hầu rượu anh sao?"
" Em say rồi" Ôn Đình Mặc lắc đầu ra hiệu không thể cho cô uống thêm