Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1092



Chương 1092

“Lúc trước tôi đã gặp được con bé.” Lúc ông cụ Đường nói ra là này, rõ ràng mang theo vài phần khoe khoang, là đang khoe khoang với bà cụ Đường.

Tô Khiết nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, nhịn không được mà cười, ông cụ Đường này cũng giống như là một đứa bé nghịch ngợm.

Bà cụ Đường nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, vốn dĩ muốn oán lại ông vài câu, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của Tô Khiết, bà đột nhiên hoảng hốt: “Không, không đúng, con là Tô Khiết, con là cô nhóc Tô Khiết.”

“Bà nói cái gì, con bé là cô nhóc Tô Khiết?” Ông cụ Đường sửng sốt, lại nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết một lần nữa, ánh mắt chớp nháy: “Quả thật là có chút giống, nhưng mà sẽ không phải là trùng hợp như vậy đâu nhỉ? Tôi thấy là bà vẫn cứ luôn lo lắng cô nhóc Tô Khiết, cho nên mới nhận lầm Thấm Nhi thành Tô Khiết.”

Trong lòng của Tô Khiết cảm thấy ấm áp, không ngờ đến ông cụ Đường và bà cụ Đường vẫn còn nhớ đến cô, hơn nữa vẫn còn luôn lo lắng cho cô.

“Là do tôi đã nhận nhầm à?” Bà cụ Tô hiện ra sắc mặt thất vọng, dù sao chênh lệch cũng quá lớn, lúc nãy bà nhìn thấy cô nhóc này lúc cười lên trông cực kỳ giống với cô nhóc Tô Khiết.

“Ba, mẹ, hai người biết Tô Khiết hả?” Đường Vân Thành sửng sờ, thần sắc khẽ biến, ba mẹ của quen biết với Tô Khiết?

“Biết chứ, lần trước ở bữa tiệc ở nhà họ Cố, người nhà họ Cố muốn ăn hiếp cô nhóc Tô Khiết, nhưng mà người nhà họ Cố cũng không chiếm được tiện nghi. Cô nhóc Tô Khiết lợi hại lắm đó, chỉ là sau đó bọn ta vẫn không nhìn thấy cô bé kia nữa, cũng không biết là nhà họ Cố có lại tìm cô nhóc đó để gây phiền phức hay không, mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô nhóc đó.” Bà cụ Đường vừa nhắc đến Tô Khiết thì lại nhịn không được mà âm thầm thở dài một hơi: “Cũng không biết bây giờ cô nhóc Tô Khiết như thế nào rồi?”

“Mẹ, con bé chính là Tô Khiết đó, tên thật của con bé là Tô Khiết, cái tên Đường Thấm Nhi này là sau đó Thúy Nhi đổi thành.” Đường Vân Thành liên tục giải thích, xem ra tình cảm gia đình này thật sự rất kỳ diệu.

“Thật hả? Con bé thật sự là cô nhóc Tô Khiết?” trên mặt của bà cụ Đường lập tức xuất hiện nụ cười, cầm tay của Tô Khiết chặt hơn: “Khó trách lần đầu tiên mẹ gặp con bé thì liền cảm giác cực kỳ thân thiết, hóa ra là con cháu nhà của chúng ta.”

Lúc này bà cụ Đường càng kích động hơn nữa, càng vui vẻ hơn nữa.

“À đúng rồi, Thúy Nhi đâu rồi, sao Thúy Nhi không trở về cùng luôn?” Ông cụ Đường đột nhiên lại hỏi một câu, đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, vậy thì Thúy Nhi đâu.

“Đúng vậy đó, Thúy Nhi đâu rồi?” Bà cụ Đường cũng hỏi.

“Bà ấy đã qua đời rồi ạ.” Sắc mặt của Tô Khiết trầm xuống, trong giọng nói nhiều thêm vài phần nặng nề.

Cô cũng không muốn để cho hai người lớn đau lòng, nhưng mà chuyện mẹ đã qua đời thật sự không thể lừa gạt được.

Thân thể của bà cụ Đường lại lung lay một lần nữa, nếu như không phải Tô Khiết đỡ bà, chỉ sợ là bà thật sự sẽ ngã xuống.

“Thúy Nhi không còn trên đời nữa?” Bàn tay của bà cụ Đường không chống chế được mà run rẩy, giọng nói cũng phát run: “Đứa con gái bất hạnh của tôi không còn trên đời này nữa?”

Trên mặt của ông cụ Đường cũng là biểu cảm đau đớn: “Tại sao Thúy Nhi lại qua đời?”

“Mẹ mắc bệnh nên mới qua đời vào năm cháu mười lăm tuổi, mẹ đã qua đời, sau đó cháu được ông cụ nhà họ Tô đón trở về nhà họ Tô.” Tô Khiết nói đơn giản một chút.

Năm đó quả thật mẹ của cô bị bệnh nặng, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của mẹ có chút kỳ quặc, nhưng mà giờ phút này Tô Khiết cũng không nói thêm gì nữa, việc này vẫn còn chưa điều tra được rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.