Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1182



Chương 1182

Chờ đến khi trợ lý đi xuống, bên ngoài bệnh viện đã có không ít phóng viên nghe tin chạy đến, chuyện video gây náo động quá lớn, chú ý quá cao, tin tức ông cụ Nguyễn nằm viện vừa được công bố ra ngoài, mọi người đều giống như phát điên, muốn biết tình huống hiện giờ của ông cụ Nguyễn.

Với tư cách là một phóng viên, tất nhiên đều muốn lấy được tin tức chính xác đầu tiên.

Trợ lý nhìn đám phóng viên chen chúc ở đó, khiếp sợ vô cùng, không biết Viện trưởng muốn gặp phóng viên làm gì? Nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó có thể bị mất khống chế hay không?

Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại, dường như trong mắt tăng thêm chút cảm xúc phức tạp, cuộc gọi của Trác Hiểu Lam khiến anh hiểu rõ tình huống cơ bản, vì vậy, anh cũng không cần phải gọi điện thoại về nhà tổ nữa.

Anh cũng không muốn đến bệnh viện, bởi vì anh biết, Trác Hiểu Lam không khuyên nổi, anh càng không khuyên nổi, anh rất hiểu ông cụ.

Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Tô Khiết, ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc, cùng lúc đó, anh cũng bấm số điện thoại của Tô Khiết.

Giờ phút này, Tô Khiết đang ở trong phòng ngủ của mình tại nhà lớn của nhà họ Tô, mấy ngày trước vì chuyện vụ án, cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại nói chuyện với bà cụ Đường đến nửa đêm, vì vậy cô mới nằm trên giường không bao lâu thì đã thiếp đi.

“Alo.” Nghe thấy điện thoại di động vang lên, Tô Khiết tìm điện thoại rồi bắt máy, trong giọng nói mang theo lười biếng và mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.

“Em đang ngủ?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng điệu của cô như vậy, hơi ngẩn ra, bây giờ bên ngoài ầm ĩ thành thế này rồi, cô còn đang ngủ?!

Thư ký Lưu đi theo sau Nguyễn Hạo Thần ra ngoài, sau khi nghe thấy câu đó, khóe miệng giật mạnh, vậy mà lúc này mợ chủ còn đang ngủ, mợ chủ đúng là rất lợi hại!!!

“Ừm, đêm qua nói chuyện với bà ngoại rất muộn, hơi buồn ngủ.” Tô Khiết cũng không rời giường, trong giọng nói vẫn mang cảm giác lười biếng, mơ màng lại tựa như đang làm nũng.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Cô cũng thật dũng cảm, cho dù cô không biết chuyện video bị đăng lên kia, nhưng lúc trước ông cụ và bà cụ đi tìm cô, cô không hề đặt trong lòng sao?

Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, không nhịn được nở nụ cười, anh biết cô vẫn luôn khống chế tâm trạng rất tốt, vốn dĩ anh còn đang lo lắng cho cô, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

“Ngủ đủ chưa?” Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần chợt bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.

“Chưa, em muốn ngủ thêm một lát.” Tô Khiết thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc nói chuyện đôi mắt từ từ khép lại, cũng không cúp điện thoại, nhưng rõ ràng nghe giọng nói nhẹ hơn rất nhiều, chậm hơn rất nhiều, hình như lại sắp ngủ thiếp đi rồi.

“Em ở đâu? Anh đến chỗ em.” Nghe thấy lời cô nói, độ cong trên khóe môi Nguyễn Hạo Thần dần dần rộng mở.

“Không, em muốn ngủ một lát, không cần các anh ở cùng, một người hai người các anh ở cùng, em cũng không thể ngủ được.” Tô Khiết nói rồi dừng một lát, lại đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Đặc biệt là anh.”

Hai mắt Tô Khiết vẫn đang nhắm, giờ phút này có lẽ cô đang đứng giữa ranh giới nửa tỉnh nửa ngủ, nếu không, chắc hẳn cô cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Hô hấp của Nguyễn Hạo Thần chợt dừng lại, nụ cười trên khóe môi không ngừng lan ra, giờ phút này, mơ hồ tăng thêm mấy phần khác thường.

Anh nghe ra được, chắc hẳn lúc này cô không hoàn toàn tỉnh táo, anh cũng biết, nếu như cô hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói ra lời khiến người ta có suy nghĩ vẩn vơ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.