Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1202



Chương 1202

“Cháu hứa sẽ cho ông bà xem một bộ phim đặc sắc, hơn nữa tiếp theo đây, cháu còn sẽ cần sự giúp đỡ của ông bà ngoại nữa.”

Tô Khiết sợ bà Đường sẽ cố chấp thêm nữa nên đã nói trước một phần kế hoạch của mình.

“Thật sao? Chúng ta cần làm gì? Nói mau, ta cùng ông ngoại cháu chuẩn bị.”

Bà Đường cuối cùng cũng yên tâm khi nghe Tô Khiết nói như vậy, trong lòng nhất thời hơi hứng thú.

Tô Khiết không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của bà Đường, thật ra bà Đường cũng giống như một đứa trẻ, Tô Khiết thì thầm vài câu bên tai bà Đường.

“Được, được, được.” Bà Đường gật đầu liên tục, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, ngay cả vẻ mặt vốn không quá hiếu kỳ của ông Đường cũng không khỏi càng thêm tò mò.

“Được rồi, được rồi, cháu đi nhanh đi.” Nghe xong lời thì thầm của Tô Khiết, thái độ của bà Đường thay đổi 180 độ, bà cụ lập tức bắt đầu đẩy Tô Khiết đi.

Ông cụ Đường nhìn thấy mà sửng sốt, thấy Tô Khiết rời đi, ông cụ quay sang bà Đường, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trong phòng khách này chỉ có ba chúng ta. Hai người đang thì thầm cái gì vậy? Sao vậy? Hai người coi tôi như người ngoài à?”

Trong giọng điệu nghe ra mùi chua rõ rệt.

Tâm trạng bà Đường lúc này rất tốt, liếc mắt nhìn ông cụ cũng không nói nhiều mà cứ thế đi lên lầu.

Ông Đường càng thêm buồn bực, ông cảm thấy thế nào mà từ khi Khiết Khiết trở về nhà họ Đường thì trong lòng vợ ông càng ngày càng không có chỗ cho ông nữa vậy.

Trước đây, mọi suy nghĩ của vợ ông đều hướng về phía ông, hiện tại, mọi suy nghĩ của bà ấy đều hướng về phía Khiết Khiết, ngay cả khi ngủ, bà ấy cũng ngủ với Khiết Khiết, để ông cô đơn lẻ bóng.

Đương nhiên, Tô Khiết không đến bệnh viện ngay, bởi vì hôm nay đã quá muộn rồi, cô còn đang lo lắng cho tình hình của ông cụ Tô, cô nhất định phải đi thăm ông cụ Tô trước.

Khi Tô Khiết trở lại nhà họ Tô thì đã mười giờ tối, nhưng xung quanh biệt thự của nhà họ Tô vẫn còn rất nhiều người, cổng nhà họ Tô vẫn khóa chặt từ bên trong, hiển nhiên là người bên trong không dám ra ngoài.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lạnh lẽo, những người này thật sự quá đáng rồi, liên quan gì đến bọn họ mà bọn họ lại làm như vậy?

Tô Khiết tránh mấy người kia, đi vào từ cửa sau, vốn ông cụ Tô đã không khỏe trong người, hôm nay bị làm phiền mệt mỏi, ông cụ đã đi ngủ rồi.

Tô Khiết càng thấy có lỗi hơn, trong mắt cũng càng đượm ý lạnh, đến mười một giờ đêm, từ cửa sổ Tô Khiết thấy vẫn còn người đang vây quanh.

Tô Khiết hơi nheo mắt, những người kia có vẻ không phải đều là nhà báo, hoặc là những người này là được ai đó cố ý sắp xếp?

Là ông cụ Nguyễn sắp xếp?

Tô Khiết vì nghĩ cho kế hoạch của cô nên không muốn rước thêm việc vào lúc này, vì vậy cô không đi xuống tra hỏi.

Hơn nữa cô cũng biết, nếu thật sự có người cố ý sắp xếp, hiện giờ cô đi xuống, những người đó chắc chắn sẽ phát điên mà đánh cô.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tô Khiết đã thức giấc, ông cụ Tô vẫn chưa ngủ dậy, Tô Khiết bèn lặng lẽ đi ra từ cửa sau.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Khiết định đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường Tô Khiết nhận được điện thoại của Nhạc Hồng Linh.

“Tô Khiết, tôi đã đưa hai đứa bé lên máy bay, ở đây cách thành phố A không xa lắm, khoảng bốn tiếng sẽ đến nơi, lúc đó cô đến đón chúng tôi sao?” Nhạc Hồng Linh cùng hai đứa bé đã lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh, Nhạc Hồng Linh đã gọi điện cho Tô Khiết, hẹn xong thời gian để tiện liên lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.