Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1203



Chương 1203

“Đường Lăng sẽ đến sân bay đón mọi người.” Tô Khiết thầm thở dài, nói thật thì, cô rất muốn đi đón họ, nhưng hiện giờ còn chưa giải quyết chuyện đoạn clip, cô hoàn toàn không tiện đi.

Dù với thân phận Đường Thấm Nhi, hay thân phận Tô Khiết đều không tiện.

Vì hiện giờ dù cho cô dùng thân phận nào, chỉ cần cô ra khỏi cửa đều sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô, một khi không cẩn thận, có thể sẽ bị phát hiện.

Với tình hình này, cô không thể để người ta phát hiện hai bé nhanh chóng như vậy.

Nếu công khai thân phận hai bé cũng phải đợi đến sau khi chuyện giữa cô và Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn yên ổn.

“Nhưng tôi không quen Đường Lăng, Đường Lăng cũng không quen chúng tôi đúng không? Lúc đó e rằng không dễ tìm đâu? Hiện giờ bên phía cô đã xảy ra chuyện thế kia, thân phận hai bé lại quá nhạy cảm, sân bay lớn như thế, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Nhạc Hồng Linh nghe Tô Khiết nói, có hơi lo lắng, Nhạc Hồng Linh đã biết chuyện về đoạn clip kia.

“Tô Khiết, hay là tôi dắt hai bé chơi ở đây thêm hai hôm, đợi sau khi việc lắng xuống tôi lại dẫn hai bé về.” Nhạc Hồng Linh thật lòng thương hai bé, không muốn để tụi nhỏ chịu bất kỳ tổn thương nào.

Hai mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, thực ra cô cũng hơi lo lắng, nhưng cô sợ còn chần chừ nữa, sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác, nói thật thì, cô hơi lo bên phía học trưởng sẽ làm gì đó.

“Yên tâm đi, Đường Lăng sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Tô Khiết vẫn quyết định để hai bé mau chóng quay về.

Hôm qua, cô đã nói chuyện này với Đường Lăng, Đường Lăng nói anh sẽ đi đón hai bé, Đường Lăng sẽ đi một con đường khác biệt, không lo bị người khác phát hiện.

Cô vẫn yên tâm với cách làm việc của Đường Lăng.

Cô cũng đã bàn bạc xong xuôi với Đường Lăng, sau khi Đường Lăng đón hai bé, sẽ dẫn hai bé về thẳng nhà họ Đường.

Cô biết, dù hai bé mang thân phận gì, người nhà họ Đường cũng đều thật lòng tiếp nhận hai bé, cũng đều sẽ yêu thương hai bé vô điều kiện.

“Được thôi.” Tô Khiết đã nói vậy, Nhạc Hồng Linh cũng không bận lòng thêm nữa, cô biết trước giờ Tô Khiết luôn hành sự kín đáo.

“Cô nói mấy câu với Vũ Kỳ đi, từ lúc tôi bắt đầu gọi điện cho cô, cô bé này cứ nhìn chằm chằm điện thoại của tôi, hận không thể ăn luôn cái di động của tôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Kỳ, không khỏi mỉm cười.

“Dạ, vâng ạ, cháu cảm ơn dì Hồng Linh ạ.” Đường Vũ Kỳ vừa nghe vậy, lập tức vui sướng tươi cười, dì Hồng Linh nói đúng, cô bé thực sự hận không thể cướp lấy điện thoại, nhưng mẹ nói rồi, phải biết lễ phép, lúc người khác gọi điện không thể cắt ngang, không thể quấy rầy, nên cô bé luôn ngoan ngoan chờ đợi.

Tô Khiết nghe Nhạc Hồng Linh nói thế, cũng không khỏi mỉm cười.

“Mami, tụi con đã lên máy bay rồi, rất nhanh tụi con sẽ tới nơi, mami có nhớ tụi con không.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ truyền đến, trong lòng Tô Khiết lập tức mềm nhũn.

“Ừm, rất nhớ, rất nhớ.” Tô Khiết tủm tỉm cười, chỉ cần nghe được giọng nói của bé, tất cả phiền não đều chẳng còn.

“Con và anh cũng rất nhớ, rất nhớ mami.” Đường Vũ Kỳ cười càng vui vẻ hơn, có điều, lúc Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy anh hai nhà mình đá mắt qua, vội nói: “Mami, lần này tụi con quay về là về nhà nào ạ?”

Anh hai nói hai đứa có tới mấy nhà ở thành phố A lận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.