Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1226



Chương 1226

“Đàn ông con trai ai làm người nấy chịu, bây giờ ba mới biết sợ thì con cũng coi thường ba.” Đường Minh Hạo nhìn Đường Lăng sâu kín nói một câu.

Nghe Đường Minh Hạo nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng khách đều ngẩn người.

“Ba, mọi người, mọi người được lắm, được lắm.” Đường Lăng cảm thấy giờ phút này anh giống y như Đậu Nga vậy, anh bị oan mà, hơn nữa còn là bị oan mà không thể giải thích được bởi vì không ai tin tưởng anh.

Nhìn đi, nhìn đi, một người lừa anh, một người lừa bác, hai người này thật không hổ là mẹ con mà. Sao lúc trước anh còn tranh cướp giành giật tới sân bay đón người làm cái gì chứ?

“Xem đi, con của con cũng cảm thấy coi thường con, cái đồ khốn kiếp này.” Đường Vân Thành thấy Đường Lăng vẫn không có ý nhận sai nên cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta tiện tay cầm lấy quải trượng của ông cụ đánh về phía Đường Lăng.

“Bác ơi, Bác.” Tô Khiết giật nảy mình, vội vàng đi lên phía trước ngăn lại, lúc đầu cô cho rằng dù Đường Vân Thành có tức giận thế nào cũng sẽ không thật sự ra tay đánh Đường Lăng đâu. Đây là chuyện của cô nên cô thật sự không thể nào để Đường Lăng bởi vì chuyện này mà bị đánh được.

“Tô Khiết, cháu đừng cản bác, hôm nay bác không đánh gãy chân nó là không được.” Giờ phút này Đường Vân Thành đã cực kỳ tức giận, ông ta lại vung quải trượng lên đánh về phía Đường Lăng đánh.

“Bác, đứa bé là con của cháu, là của cháu, không liên quan tới anh Đường Lăng đâu.” Mặc dù Tô Khiết hơi sợ Đường Vân Thành, nhưng lúc này cũng không thể không nói ra.

“Cái gì? Tô Khiết cháu nói cái gì?” Đường Vân Thành dừng động tác lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Khiết: “Tô Khiết, cháu đừng vì bảo vệ cho nó mà nói dối nữa.”

Tất cả những người khác cũng nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết, người người đều ngây dại.

“Cháu không hề nói dối, bé con thật sự là con của cháu.” Tô Khiết lí nhí nói nhưng mọi người vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Mẹ, mẹ.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, thấy lúc này đã có thể nhận mẹ được nên vội vàng chạy tới, ôm lấy Tô Khiết.

“Bảo bối, mẹ rất nhớ con.” Tô Khiết cũng ngồi xổm xuống, ôm Đường Vũ Kỳ vào trong lòng. Mà trong lúc này mấy người trong phòng khách cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, kịch bản chuyển đổi quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho không ai kịp tiếp nhận.

“Con đã nói với mọi người đây là con của Tô Khiết rồi nhưng mọi người không chịu tin con cơ.” Cuối cùng Đường Lăng cũng đã được trả lại sự trong sạch, anh nhanh chóng nhìn đám người một chút: “Đừng ngây ngốc ở đó nữa, mọi người nói gì đó đi được không?”

“Không phải của con, thật sự không phải con của con?” Lúc này Phạm My cảm thấy vô cùng thất vọng, vừa rồi bà ta đã thật sự cho rằng đây là cháu trai ruột của mình, sao bây giờ lại biến thành con của Tô Khiết vậy?

Bà ta nhìn về phía Nhạc Hồng Linh, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi cháu, vừa rồi là bác hiểu lầm.” Vừa rồi bà ta còn bảo con người ta gọi mình là mẹ nữa chứ, ôi, còn làm ầm ĩ hết cả lên nữa!

“Con là của Tô Khiết, vậy ba của đứa bé là ai?” Ông cụ Đường lấy lại tinh thần, hỏi một câu, cũng coi như là hỏi vào trọng điểm.

Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, môi mím lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn làm ra chuyện như vậy khiến người nhà họ Đường vẫn còn rất bất mãn với nhà họ Nguyễn, cũng rất bất mãn với Nguyễn Hạo Thần nữa.

Vừa rồi Đường Vân Thành ngộ nhận đứa bé là con của Đường Lăng, còn cảm thấy Đường Lăng có lỗi với con gái nhà người ta nên đang định tính sổ với anh. Nếu để cho bọn họ biết đây là con của Nguyễn Hạo Thần, Đường Vân Thành sẽ có phản ứng như thế nào nữa đây?

“Rốt cuộc ba của đứa bé là ai vậy?” Bà cụ Đường cũng nghĩ đến đây là một vấn đề rất quan trọng nhưng thấy Tô Khiết không trả lời, lại thử hỏi: “Tô Khiết, chẳng lẽ cháu không biết ba của đứa bé là ai ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.