Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1233



Chương 1233

“Ông bà mời, bọn họ sẽ phải tới. Nhưng bà đoán lão hồ ly kia nhất định sẽ ngồi xe lăn tới. Chúng ta cũng không thể cứng rắn kéo ông ta từ trên xe lăn xuống được.” Bà cụ Đường nhíu mày, bà vẫn hiểu rất rõ về tác phong của ông cụ Nguyễn.

“Bà yên tâm đi, cháu có cách.” Tô Khiết khẽ mỉm cười. Nếu cô đã làm như thế, nhất định phải nắm chắc hoàn toàn. Cô đương nhiên biết ông cụ Nguyễn giảo hoạt, nhưng cô cũng hiểu rõ nhược điểm của ông cụ Nguyễn.

“Nguyễn Hạo Thần thì sao? Nguyễn Hạo Thần lại không để ý tới chuyện này à? Nó không định làm gì sao?” Đường Vân Thành hơi nheo mắt lại. Đây là chuyện do người nhà họ Nguyễn gây ra, theo lý thuyết cần Nguyễn Hạo Thần tới giải quyết. Dựa vào đâu phải để Khiết Khiết phiền lòng?

“Lúc trước con đi bệnh viện, Nguyễn Hạo Thần đã ở đó. Lúc ấy, con nhìn thấy một chồng tài liệu lớn. Con đoán chắc là thứ rất bất lợi cho ông cụ Nguyễn. Có lẽ Nguyễn Hạo Thần muốn lấy mấy thứ đó đi uy hiếp ông cụ Nguyễn.” Lúc này Tô Khiết không nhịn được, thanh minh cho Nguyễn Hạo Thần.

“Thật ra, trong chuyện này Nguyễn Hạo Thần bị kẹp ở giữa là người khổ sở nhất. Dù sao, đó cũng là người thân của anh ấy, anh ấy đã làm rất tốt rồi. Con nghĩ, nếu con không qua, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn đã giải quyết chuyện này. Là con hơi nóng vội thôi.” Tô Khiết nghĩ đến những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm trong bệnh viện, nói thật Nguyễn Hạo Thần đã làm đủ tốt rồi.

Nhưng cô thấy rất may mắn là mình đã qua. Có một số việc, cô làm vẫn tốt hơn để Nguyễn Hạo Thần làm.

Dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng là người nhà họ Nguyễn.

Lúc Tô Khiết nói những lời này, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía hai bảo bối. Cô nói lời này cũng là nói cho hai bảo bối nghe. Cô không hy vọng hai bảo bối có thành kiến với Nguyễn Hạo Thần.

“Hừ, mọi người đều nói con gái lớn không giữ được, lời này quả nhiên không sai. Nhà họ Nguyễn bọn họ đối xử với cháu như vậy, trái tim cháu vẫn còn hướng về nó.” Bà cụ Đường trừng mắt với Tô Khiết. Chẳng qua nghe được lời này của Tô Khiết, bà cụ thật ra không có ý kiến quá lớn đối với Nguyễn Hạo Thần nữa. Bà cụ cũng biết chuyện này không phải là lỗi của Nguyễn Hạo Thần.

“Đây là chuyện nó phải làm thôi.” Sắc mặt Đường Vân Thành rõ ràng cũng dịu đi. Chỉ cần Nguyễn Hạo Thần đang nghĩ cách giải quyết chuyện này, thật ra ông còn có thể tiếp nhận được.

Trên mặt bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng cũng hơi thoải mái hơn. Xem ra ba vẫn quan tâm mẹ.

“Khiết Khiết vừa nói, phải đợi tới ngày mai mới làm chuyện đó. Vậy hôm nay chúng ta tạm thời không cần để ý tới làm gì. Hai bảo bối về nhà là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta không thể để những chuyện khác ảnh hưởng.” Lúc này, ông cụ Đường đang bế Đường Minh Hạo, vẫn không nỡ buông ra.

“Đúng, đúng vậy, chuyện hai bảo bối là quan trọng nhất.” Bà cụ Đường cũng liên tục gật đầu.

“Chồng, ông đưa bảo bối cho tôi bế đi. Không phải ông còn rất nhiều việc trong quân đội sao? Lúc trước không phải ông nói cần mau chóng chạy về à? Ông về trước đi. Tôi muốn ở nhà mấy ngày. Không, sau này tôi sẽ ở trong nhà luôn.” Phạm My vì hai bảo bối mà vứt bỏ luôn chông mình.

Bà quyết định, về sau bà sẽ ở nhà trông trẻ.

“Ngày mai tôi mới về. Chờ tới ngày mai giải quyết xong chuyện của Khiết Khiết, tôi mới về.” Đường Vân Thành ôm thật chặt Đường Vũ Kỳ, không nỡ buông tay. Ông còn hơi nghiêng người như rất sợ Phạm My cướp mất bé.

Thật ra, trong quân đội đúng là còn rất nhiều việc. Vụ án kia đã phá rồi, nhưng rất nhiều phương diện lại phát sinh thay đổi, cho nên có rất nhiều chuyện còn chờ ông đi xử lý, hơn nữa còn là chuyện rất khẩn cấp, rất quan trọng.

Nhưng ông không nỡ đi, ông muốn tùy hứng một lần này. Ông tính mặc kệ tất cả, chỉ muốn ở nhà cùng hai bảo bối này, cùng với người nhà thôi.

“Con đi xử lý chuyện trong quân đội vậy?” Nhưng lúc này, Đường Vân Thành thật ra lại nghĩ tới Đường Lăng, quay sang Đường Lăng dặn một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.