Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1240



Chương 1240

“Anh ơi, em đột nhiên lại phát hiện ba có chút ngốc á.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, sau đó lại đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.

“Hả?” Đường Minh Hạo sửng sờ mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía cô bé.

“Anh nhìn xem, ba cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ thôi, nếu như ba nhìn về phía của chúng ta một chút, vậy thì có thể nhìn thấy chúng ta rồi. Không phải nói ba nhãn quang bốn phía tai nghe tám hướng hả, vậy mà ba cũng không phát giác được chúng ta.” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ nghe có chút ghét bỏ, còn có chút bất mãn, nhưng mà cũng mang theo chút thất vọng.

Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần ở dưới lầu một lần nữa.

Lúc này ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần đang nhìn thẳng về phía Tô Khiết, mảy may cũng không có bất kỳ sự di chuyển nào, lại càng không cần phải nói là nhìn lên trên lầu.

Cho nên trước khi mà mẹ vẫn còn chưa đi lên, đừng có hi vọng là Nguyễn Hạo Thần sẽ nhìn về phía bên này.

“Mẹ đi lên rồi kìa.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Tô Khiết đi vào trong phòng khách, sau đó lôi kéo Đường Vũ Kỳ rời khỏi cửa sổ.

Cậu ba Nguyễn nhìn lên trên phòng của Tô Khiết, sau đó mới lên xe đi khỏi.

“Được đó, không tệ, vậy mà cũng không có bị bắt cóc, tốc độ trở về cũng rất nhanh.” Tô Khiết trở về phòng, Đường Minh Hạo nhìn cô, hiển nhiên còn rất hài lòng.

Chỉ là một giây sau lông mày của Đường Minh Hạo lại hơi nhíu lại: “Nhưng mà cái này đồng thời cũng nói lên một vấn đề.”

“Vấn đề gì vậy?” Tô Khiết nhìn về phía thằng nhóc, biểu cảm của cô có vẻ thắc mắc, thành nhóc nhỏ này là có ý gì đây?

“Nói rõ Nguyễn Hạo Thần rất yếu ớt, ngay cả phụ nữ cũng không thể giải quyết được.” Khóe môi của Đường Minh Hạo cong lên, biểu cảm ở trên mặt lại có mấy phần ghét bỏ.

Hai mắt của Tô Khiết nhanh chóng chớp chớp, khóe môi khẽ nhếch lên, đột nhiên lại cười nói: “Đường Minh Hạo, nếu không thì chúng ta tới đọ sức một trận đi?”

Mấy ngày không gặp, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo hình như là không biết trời cao đất rộng là gì rồi.

Dựa vào năng lực này của cô, người có thể đấu với cô chỉ sợ là không nhiều, mà Nguyễn Hạo Thần vừa vặn chính là một người để cho cô phải sợ hãi.

Lúc nãy nếu như không phải là cô sử dụng chút thủ đoạn, nếu như Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng có ý buông tha cho cô, có thể trở về nhanh như vậy à.

“Thấy sắc quên con.” Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cô một chút, còn nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác phòng bị. Quả thật là năng lực của mẹ thằng nhóc không thể xem thường được, không thể đánh đồng với những người phụ nữ bình thường.

Nghe thấy lời của thằng nhóc, Tô Khiết nhịn cười không được, lời nói của thằng nhóc này thật là mới mẻ.

Nhưng mà cũng không quá thỏa đáng, cô là vì hai đứa bọn nó cho nên mới bỏ Nguyễn Hạo Thần chứ bộ!

Sao có thể gọi là gặp sắc quên con được chứ?

Đương nhiên là Tô Khiết hiểu rất rõ khúc mắt của Đường Minh Hạo ở đâu.

Tô Khiết biết là Đường Minh Hạo cũng không phải thật sự không muốn nhận Nguyễn Hạo Thần, chỉ có điều là lúc này ở trong lòng của người bạn nhỏ Minh Hạo vẫn còn có một chút khó chịu.

Thứ nhất, Đường Minh Hạo sợ Nguyễn Hạo Thần đối với cô không tốt, sợ là Nguyễn Hạo Thần không thích hai đứa bọn nó.

Thứ hai, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn chưa hoàn toàn chấp nhận năng lực của Nguyễn Hạo Thần, nói một cách chính xác thì Đường Minh Hạo chưa từng nhìn thấy năng lực của Nguyễn Hạo Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.