Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1248



Chương 1248

Trong tay của ông cụ Nguyễn cầm biến ngọc bích đó, cảm giác được bề mặt bóng loáng của nó, có chút không nỡ buông tay, nhưng lúc nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đang mở đôi mắt thật to mà nhìn về phía ông ta ông ta cũng không thể không trả lại. Cho nên ông ta lại đi về phía trước hai bước, muốn trả lại miếng ngọc bích cho Đường Vũ Kỳ.

“Đưa cho cháu đi.” Tô Khiết lại đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt của ông cụ Nguyễn, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt của ông cụ Nguyễn.

“Hả, được được.” Ông cụ Nguyễn không nỡ buông tay, nhưng mà người khác cũng đã đến lấy rồi, đương nhiên là ông ta không thể không đưa.

Lúc này ông ta đang đứng ở trước mặt của Tô Khiết.

Sau khi Tô Khiết cầm lấy miếng ngọc bích, đôi mắt của cô quét nhìn chân của ông ta một chút: “Xem ra là chân của ông Nguyễn rất linh hoạt, mấy bước đi lúc nãy rất là thuận, xem ra cũng không có gãy xương, cũng không bị thương.”

Ông cụ Nguyễn sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến lúc này Tô Khiết lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Lúc nãy ông cụ Đường và bà cụ Đường cùng đã làm như là không thấy, cũng không nói thêm cái gì.

Vậy mà Tô Khiết lại không hề cố kỵ chút nào mà trực tiếp vạch trần ông ta?

Cô đây là có ý gì cơ chứ? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ông cụ Nguyễn liền trở nên có chút khó coi.

“Thấm Nhi, đừng có không lễ phép như vậy chứ.” Bà cụ Đường làm bộ gọi một tiếng.

“Cháu xin lỗi.” Tô Khiết nhẹ giọng nói ra một câu, giọng nói rất là nhẹ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

“Không sao, không sao đâu.” Ông cụ Nguyễn cho rằng cô đang nói với ông ta, mặc dù là giờ phút này rất là xấu hổ, có chút khó chịu, nhưng mà người đứng trước mắt chính là cô cả của nhà họ Đường, cho nên ông cụ Nguyễn vẫn trả lời một câu theo bản năng.

Nhưng mà Tô Khiết lại không nhìn ông cụ Nguyễn một chút nào, mà lại nhìn về phía bà cụ Đường: “Bà ngoại, cháu xin lỗi, nhưng bà biết là cháu không thích nhất chính là chuyện giở trò nói dối như thế này mà.”

Ông cụ Nguyễn vốn đã rất xấu hổ, lúc này nghe thấy lời nói của Tô Khiết thì lại càng xấu hổ đến cực điểm, trong nháy mắt khuôn mặt vô cùng khó coi.

Bà cụ Nguyễn cũng không ngờ đến xảy ra chuyện như vậy, lúc nãy khi mà bà ta kịp phản ứng muốn ngăn cản lại thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Bây giờ bà cụ Nguyễn cũng xấu hổ không chịu được.

“Chuyện này, lúc trước ông ngoại và bà ngoại cũng không rõ nữa.” Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi, một tiếng thở dài này phải nói là ý vị thâm trường.

Lời này của bà cụ Đường vừa mới dứt, bà cụ Nguyễn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn càng ngày càng khó coi hơn.

“Ông Nguyễn, nếu như không thì vẫn nên ngồi lại xe lăn trước đi. Nếu như một lát nữa để cho những người khác nhìn thấy chuyện này, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.” Bà cụ Đường nhìn về phía ông cụ Nguyễn một lần nữa, biểu cảm kia vô cùng phức tạp.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, đứng dậy muốn đẩy xe lăn về phía của ông cụ Nguyễn.

Hai mắt của Tô Khiết nhanh chóng di chuyển, đột nhiên nhìn về phía bà cụ Nguyễn.

Bà cụ Nguyễn đối diện với ánh mắt của Tô Khiết, trong lòng nhịn không được mà run lên, chẳng biết tại sao bà ta cảm giác thân thể của mình dường như là lập tức không thể động đậy được, cứ đứng thẳng ở chỗ đó.

Bà cụ Nguyễn không hiểu tại sao chỉ là một ánh mắt rất bình thản, tại sao lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.