Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1344



Chương 1344

“Anh làm sao vậy?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng của anh ta, hoàn toàn sợ hãi, mấy ngày không gặp sao anh ta lại biến thành như thế này?

Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm của Bùi Dật Duy hơi chuyển động nhìn về phía cô, sau đó lại lấp lóe, nhưng mà cũng không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì khác.

“Bùi Dật Duy, tại sao anh lại phải làm mình thành cái dạng này?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì đột nhiên lại tức giận, rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì đây hả? Tra tấn mình cho ai xem?

“Có đôi khi tôi suy nghĩ rốt cuộc là tôi đang sống vì cái gì?” Khóe môi của Bùi Dật Duy hơi giật giật, giọng nói chuyện nghe rất là bi thương, thậm chí là tuyệt vọng.

“Bùi Dật Duy, rốt cuộc là anh làm sao vậy hả?” Liễu Ảnh ý thức được chuyện không đúng, lần trước khi mà cô đến đây thì trạng thái của Bùi Dật Duy coi như không tệ, khôi phục cũng không tệ.

Tại sao anh lại đột nhiên trở nên như thế này?

“Chẳng lẽ tôi sống chính là vì để báo thù?” Bùi Dật Duy không trả lời lại cô, chỉ là tự thì thầm nói nhỏ một mình.

“Bùi Dật Duy, không phải là lần trước anh đã nói buông bỏ rồi hả, không còn báo thù nữa? Hơn nữa, ngày hôm nay anh làm những chuyện này thật sự đã đủ rồi đó, nếu như ba mẹ của anh ở suối vàng có biết được thì cũng sẽ yên tâm.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta như thế này, trong lòng lại càng thấy kỳ quái.

Rõ ràng là lần trước anh ta đã nói là không báo thù nữa.

“Em không hiểu, em không hiểu đâu.” Khóe môi của Bùi Dật Duy kéo ra một nụ cười, nụ cười đó nhìn vô cùng đau lòng: “Thật ra thì tôi cũng không hiểu nữa, tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại phải làm như vậy?”

Lông mày của Liễu Ảnh cau lại, cô mà anh ta đang nói là đang chỉ ai vậy? Người mà Liễu Ảnh nghĩ tới là Tô Khiết?

Nhưng mà cô ta lại cảm giác không quá giống.

“Em đi về đi, tôi không sao đâu.” Bùi Dật Duy cũng không giải thích mà là nhìn Liễu Ảnh một chút, trực tiếp ra lệnh đuổi khách, giờ phút này giọng nói của anh ta có một loại tuyệt vọng nản lòng thoái chí.

Liễu Ảnh nhìn anh ta, không hề đi khỏi mà cũng không thèm nói câu nào.

Bây giờ anh ta có bộ dạng này, sao cô có thể yên tâm rời khỏi được chứ? Cô cảm giác chắc là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng mà nhìn Bùi Dật Duy hiện tại hiển nhiên sẽ không nói cho cô ta nghe.

Cô ta cảm giác được cảm xúc chán nản vào lúc này của anh ta, đối với cái gì cũng không quan tâm, chỉ là đang chờ chết tuyệt vọng cho chết.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại làm cho một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi lại đang chờ chết như vậy?

Lần trước sau khi Tô Khiết rời đi thì anh ta cũng không có như thế này, lúc đó mặc dù là anh ta đau lòng, nhưng mà rất phối hợp với trị liệu của bác sĩ, cô ta có thể nhìn ra được lúc đó anh ta thật sự muốn nhanh khỏe lên.

Cho nên bây giờ Bùi Dật Duy như thế này chắc là không có liên quan đến Tô Khiết.

“Gần đây anh có liên lạc với Tô Khiết không?” Liễu Ảnh hiểu anh ta không quan tâm với bất cứ chuyện nào, nhưng mà đối với chuyện của Tô Khiết thì anh ta tuyệt đối sẽ không không quan tâm.

Liễu Ảnh biết, chỉ có chuyện của Tô Khiết mới có thể kéo anh ta về từ trong cái chết.

Quả nhiên Bùi Dật Duy nghe thấy lời nói của cô thì sắc mặt thay đổi rõ ràng, nhưng mà anh ta liền khôi phục lại vẻ bình thản: “Không có, tôi nghĩ là bây giờ cô ấy sống rất tốt, không liên lạc mới là tốt nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.