Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1349



Chương 1349

Bùi Dật Duy ngước mắt lên nhìn về phía cô, khóe môi giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói cái gì.

“Tôi đút cho anh ăn nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta không cử động, đột nhiên lại thốt ra một câu.

“Không, không cần đâu, để tự tôi làm.” Bùi Dật Duy ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhận lấy hộp cơm.

Thật sự là vài ngày rồi anh ta ăn cơm không ngon, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn đang chờ chết.

Anh ta không muốn phải báo thù nữa, bởi vì Tô Khiết, cũng là bởi vì mình.

Thật ra thì anh ta cảm thấy anh ta làm đến nước này cũng đã đủ lắm rồi.

Nhưng mà cô lại không cam tâm, lại không vừa lòng, cô ép anh ta sẽ tiếp tục trả thù.

Bùi Dật Duy ăn rất chậm, nhưng mà vẫn đang ăn từng chút từng chút một, anh ta nghĩ là anh ta vẫn phải sống tiếp, ít nhất là anh ta muốn nhìn thấy Tô Khiết hạnh phúc thì mới có thể yên tâm được.

Liễu Ảnh không nói lời nào, chỉ là im lặng ở một bên nhìn anh ta ăn.

Cô ta nghĩ có thể yên tĩnh ở bên cạnh của anh ta như vậy cũng là chuyện tốt.

Bùi Dật Duy ăn nửa tiếng đồng hồ, bởi vì an ta hiểu tình huống thân thể của mình, mấy ngày nay anh ta không có ăn cơm ngon, không có khả năng ăn quá gấp. Cũng may là Liễu Ảnh làm đậu hũ rán, rất thanh đạm.

“Đúng rồi, tôi quên mua điện thoại cho anh mất rồi, để tôi đi mua điện thoại cho anh nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta đã ăn xong, cô dọn dẹp xong thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện điện thoại.

Nhớ đến điện thoại thì lại nhớ đến người phụ nữ kia một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhịn không được sự tò mò trong lòng, giống như là tùy ý mà hỏi một câu: “Điện thoại của anh đâu rồi?”

Liễu Ảnh làm mất rồi.” Hai mắt của Bùi Dật Duy nhanh chóng nhấp nháy, lúc nói ra lời này hô hấp của anh hơi đông cứng lại.

Liễu Ảnh nhìn ra được anh ta đang nói dối, hơn nữa ngày nào anh ta cũng ở trong bệnh viện, sao có thể làm mất điện thoại được chứ.

Liễu Ảnh không tiếp tục hỏi nhiều nữa mà là ra khỏi bệnh viện một lần nữa, đi mua điện thoại cho Bùi Dật Duy, bởi vì cửa hàng điện thoại cách với bệnh viện hơi xa, Liễu Ảnh bắt xe đi đến đó.

Mặc dù là Bùi Dật Duy nói mua điện thoại nào cũng được, nhưng mà cô ta vẫn cẩn thận lựa chọn cho anh ta một cái, cô dùng chính là tiền của cô. Những năm gần đây cô vẫn luôn kiên trì đi làm, thu nhập của tiếp viên hàng không coi như không tệ, bình thường cô cũng không dùng tiền gì nhiều, cho nên mấy năm gần đây cũng tiết kiệm được một số tiền.

Năm năm trước, Tư Đồ Không ngoại trừ cho cô một khoản tiền dựa theo hiệp nghị, sau đó lại đưa cho cô một cái thẻ.

Nhưng mà từ xưa đến nay cô đều không dùng nó, ngoại trừ khoản tiền lúc trước bọn họ đã thảo luận với nhau, năm năm nay cô chưa từng sử dụng một đồng tiền nào của Tư Đồ Không.

Cô không muốn phải nợ anh ta, đương nhiên là cô ta cảm giác như thế này cũng có thể giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Sau khi cô lấy điện thoại di động thì lại đón xe trở về bệnh viện.

Chính vì vậy mà lại làm chậm trễ không ít thời gian.

Liễu Ảnh nhìn thấy đã hơn tám giờ tối rồi, cô ta nghĩ đến bình thường Tư Đồ Không sẽ về nhà sau chín giờ.

Nhưng mà hai ngày nay Tư Đồ Không chưa từng về nhà, không biết là ngày hôm nay có về nhà hay không nữa.

Cô biết là anh ta ở thành phố A, không có đi công tác, cho nên bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể đến đó.

Sau khi Liễu Ảnh đưa điện thoại di động cho Bùi Dật Duy, cũng không dám trì hoãn thời gian nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.