Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1364



Chương 1364

Lưu Vũ đã từng cho người theo dõi Tô Khiết, nhưng đều bị Tô Khiết bỏ rơi hết.

Hôm nay không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội này, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Tô Khiết đi như vậy.

Lưu Vũ vừa nói vừa bước ra ngoài, định kéo Tô Khiết lại, nhưng cơ thể Tô Khiết lắc qua liền tránh được.

“Cảm ơn thím hai quan tâm, nhưng mà tôi về sẽ an toàn hơn.” Câu nói của Tô Khiết rõ ràng có ý tứ.

Lưu Vũ nghe cô nói thế thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta thấy Tô Khiết nhất quyết muốn rời đi, có lẽ Tô Khiết đã phát hiện ra gì đó rồi, Lưu Vũ nhanh chóng nhìn Tô Trung Dung, nháy mắt với Tô Trung Dung.

Tô Trung Dung hiểu ý, sửng sốt, sau đó gật đầu với bà ta.

Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Tô Khiết thầm cười khẩy trong lòng, chẳng lẽ họ đang muốn ép cô trở về phòng?

“Chú hai, tôi khuyên chú trước khi làm gì cũng phải nghĩ cho rõ.” Tô Khiết nhìn Tô Trung Dung, mỉm cười: “Các người muốn ép buộc tôi về phòng…”

Lời nói của Tô Khiết hơi dừng lại, nhìn sắc mặt của hai người nhanh chóng thay đổi, nụ cười khẩy nơi khóe môi càng sâu hơn: “Chỉ dựa vào các người, thật sự không có bản lĩnh đó.”

“Không tin, các người có thể thử xem?” Hôm nay Tô Khiết thật sự không muốn chơi đùa với bọn họ, cũng thật sư không muốn ra tay với bọn họ.

Những gì cô nói rất rõ ràng, nhưng một số người hết lần này đến lần khác không tin, hết lần này đến lần khác không nghe.

Lưu Vũ nháy mắt với Tô Trung Dung, sau đó trực tiếp nhào tới Tô Khiết, cùng lúc đó Tô Trung Dung cũng nhào tới Tô Khiết.

Hai người một trái một phải, muốn bắt Tô Khiết.

Đôi mắt Tô Khiết hơi nheo lại, khi hai người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ chân lên, bịch bịch hai cái rồi trực tiếp đá hai người trở lại phòng.

“Đã sớm nói với hai người rồi, các người hết lần này đến lần khác đều không nghe, vậy thì không trách tôi được.” Vẻ mặt Tô Khiết vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lưu Vũ bò một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.

Bà ta thấy Tô Khiết đã xuống lầu rời đi rồi, bà ta liền lo lắng: “Mau, mau gọi cho bọn họ, bọn họ còn có mấy người đang ở bên ngoài.”

“Tôi không có số điện thoại của bọn họ, bà gọi đi.” Tô Trung Dung lúc này còn chưa đứng dậy được, nằm kêu đau trên đất.

Tô Khiết đã từng tập võ, chỉ cần một cú đá là có thể đối phó với người đàn ông có cơ thể gần như bị kiệt quệ như ông ta.

Lưu Vũ cầm điện thoại, tìm số, sau đó nhanh chóng bấm gọi.

“Bà sao thế? Sao đên giờ rồi còn chưa đưa người đến?” Người bên ngoài rõ ràng đã không kiên nhẫn chờ đợi nữa, giọng nói rất dữ tợn khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.

“Cô ta chạy rồi, Tô Khiết chạy rồi, cô ta ra ngoài rồi, các người ở bên ngoài cản cô ta lại, trực tiếp đưa cô ta đi đi.” Lưu Vũ vội vàng nói qua điện thoại, bà ta vốn tưởng rằng đêm nay Tô Khiết sẽ không ra ngoài, cho nên mới cho người lẻn vào và lặng lẽ đợi trong phòng Tô Khiết.

Bây giờ Tô Khiết đã ra ngoài, mọi việc dễ dàng xử lý hơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cô.

Bà ta không tin Tô Khiết còn có thể chạy thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.