Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1482



Chương 1482

Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”

Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.

Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.

Tô Khiết sững sờ, nhìn phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta. Nhưng câu “cô biết gì rồi” của ông ta là có ý gì?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, còn có chuyện gì mà cô không biết nữa?

“Ông Nguyễn cảm thấy tôi nên biết chuyện gì?” Tô Khiết nhìn ông ta với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra điều gì khác thường.

Đầu lông mày Nguyễn Bạc Vệ hơi chau lại, không nhìn ra cô biết hay không biết.

“Cô với Tâm Chiêu là thế nào?” Nguyễn Bạc Vệ không nói chuyện năm đó nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề, khi nói câu này hiển nhiên ông đã hít mạnh một hơi.

Tô Khiết hơi nhướn mày, câu này có ý gì?

Cô cảm thấy hôm nay ông ta tới tìm cô không phải vì Nguyễn Hạo Thần, nhưng sao bây giờ ông ta lại hỏi vậy?

Cô cảm thấy câu hỏi này của ông ta quá đột ngột, mà còn rất kỳ lạ…

Tô Khiết cảm thấy ông ta đột nhiên chuyển hướng trọng tâm, hơn nữa còn chuyển hướng một cách rất lúng túng, dường như cực kỳ không tình nguyện khi nói đến Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên Nguyễn Bạc Vệ hỏi vậy khiến Tô Khiết hơi buồn cười, ông ta thật sự không quan tâm đến con trai mình chút nào.

Ông ta biết cô là Tô Khiết mà vẫn còn hỏi như vậy?

Dù gì cô cũng từng kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa chuyện của cô và anh dạo này hầu như ai cũng biết.

Là ba của Nguyễn Hạo Thần mà ông ta lại không biết gì?

“Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của tôi.” Tô Khiết nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau này chúng tôi sẽ kết hôn lại.”

Bây giờ Tô Khiết đã không còn kháng cự chuyện này nữa, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không chỉ vì hai con mà còn vì cô thực sự có tình cảm với Nguyễn Hạo Thần.

Mặc dù cô vẫn không biết tình cảm mình dành cho Nguyễn Hạo Thần sâu sắc đến nhường nào, nhưng ít nhất cô không còn từ chối kết hôn với anh một lần nữa.

“Không, không được.” Nguyễn Bạc Vệ còn chưa bình tĩnh lại đã lại trở nên cực kỳ kích động, Tô Khiết vừa dứt lời ông ta đã đột nhiên hét lên.

Đúng vậy, là hét lên, ông ta đột nhiên cao giọng, doạ Tô Khiết giật nảy mình.

“Cái gì không được?” Tô Khiết nhìn ông ta, hai mắt hơi híp lại, nếu như ông ta ngăn cản cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì cô thật sự cảm thấy rất buồn cười.

Một người ba không quan tâm gì đến con trai mình, không biết gì về chuyện của con trai mình, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện này?

“Cô không thể ở bên Hạo Thần.” Nguyễn Bạc Vệ vừa nói lời này vừa thở hổn hển, giọng điệu trở nên kiên định lạ thường.

“Ông Nguyễn, ông quan tâm quá nhiều rồi đó.” Tô Khiết hơi nhếch môi, trên mặt mang theo vài nét giễu cợt, nếu ông ta là một người ba xứng chức thì cô sẽ không nói vậy. Nhưng ông ta không hề, chuyện cần quan tâm thì chẳng bao giờ quan tâm, bây giờ dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.